T̀NH CA CHO NGƯỜI
ĐƯỢC YÊU
CHÚA NHẬT CHÚA THĂNG THIÊN
NGỌC BẤT TRÁC BẤT
THÀNH KHÍ
Phủ phục là dấu hiệu tôn thờ, nhưng không nói lên được tin hay không tin, khi hành vi nầy được thực hiện theo đám đông, v́ bắt buộc hoặc chỉ là một cử chỉ, một nghi thức. Sau ba năm miệt mài huấn luyện, sau những biến cố kinh thiên động địa cả buồn thương lẫn hân hoan, có lẽ nhận định của Thánh Mat-thêu diễn tả phần nào cay đắng và thất vọng, mà cha ông Việt-Nam chúng ta thường ví như “nước đổ lá môn” hoặc “nước trôi đầu vịt” : “nhưng có mấy ông lại hoài nghi”. Nghi ngờ không chỉ là thuộc tính con người, thành một thứ bệnh lư nơi một số người, song lại là bước chuyển tiếp cần thiết để xác định và củng cố đức tin nơi nhiều người. Nghịch lư đức tin giống như trận chiến xảy ra trong tâm hồn mỗi người trên đường hoàn thiện và nên thánh, là con đường mà hầu hết các thánh nhân đă trải qua. Thánh Phaolô Tông Đồ gọi đó là “cuộc đấu tranh”(2 Tm 4,7).
Người Pháp có câu
châm ngôn :” À malin, malin et demi” (ḿnh ranh,người khác c̣n ranh
gấp rưỡi). Tào Tháo đa nghi đến độ
giết tướng tài Dương-Tu, chỉ v́ ông nầy
quá thông minh, đọc được cả ư nghĩ
“bỏ th́ thương,vương th́ nặng”của ông.
Hoa Đà đem hết tài năng y thuật tŕnh bày trong
việc chữa chứng đau đầu cho Tào Tháo và
đă bị giết chết, v́ cho rằng cố ư hăm
hại Tào Tháo. Đang lúc bị truy nă gắt gao, Tào Tháo
đă giết chết ông lăo đă liều ḿnh bao bọc cho
ông, v́ cho là ông lăo muốn giết ḿnh, khi nghe tiếng mài
dao, mà kỳ thực là để giết heo thết đăi
ông. Nhưng “vỏ qúyt dày có móng tay nhọn”: thời gian
Lưu Bị đến trú ngụ ở chỗ ông, Tào Tháo
theo dơi rất kỹ từng động tác nhỏ của
Lưu Bị, và nếu phát hiện Lưu Bị có khí
chất anh hùng, th́ sẽ t́m cách trừ khử. Biết rơ
điều đó, Lưu Bị đă cho Tào Tháo vào tṛng,
bằng việc làm những hành vi của một
người nhút nhát kém cỏi : đang khi ăn, trời
đổ mưa và sấm chớp, Lưu Bị giả
vờ giật ḿnh hảng sợ, để rơi đôi
đũa đang cầm nơi tay. Tào Tháo cười
thầm và coi thường Lưu Bị, nhờ đó
Lưu Bị đă thoát và sau nầy khiến Tào Tháo
phải ân hận măi. Những giai thoại về đa nghi
của Tào Tháo hoá ra cũng lập lại nơi các phẩm
trật trong Giáo Hội, đặc biệt là nơi các
Vị Thánh! Chỉ một khác biệt: trong khi đa nghi
nơi Tào Tháo thành một thứ “bệnh, th́ với
Kitô-hữu là khởi nguồn thánh thiện, ân phúc!
Sau khi Mẹ Têrêxa qua
đời và được tôn phong Chân Phước,
nhiều người hồ nghi sắc lệnh tôn phong cho
Mẹ, cho rằng Đức giáo hoàng Gioan-Phaolô II đă quá
vội vàng trong tiến tŕnh phong chân phước cho Mẹ,
bởi v́ gần suốt cuộc đời, trong khoảng
50 năm, Mẹ Têrêxa luôn bị ám ảnh về vấn
nạn Thiên Chúa hiện hữu. Họ trưng ra những
bằng chứng “không thể chối căi” trong chính những
tâm sự mà Mẹ để lại trong 40 bức thư
được gom thành tập sách có tựa đề “Mother
Teresa : Come Be My Light” (Mẹ Têrêxa: Xin hăy đến, xin
hăy là ánh sáng đời con). Người đọc cảm
nhận được lo âu khắc khoải của
Mẹ, những giọt lệ lăn dài thổn thức và
đau đớn khi ngay cả sự hiện diện
của Thiên Chúa, Mẹ cũng không cảm nhận
được. Chính nhà sử học Ḍng Tên James Martin chuyên
gia bậc nhất về đời sống các thánh nhân,
cũng ngạc nhiên và tuyên bố chưa bao giờ
đọc lịch sử một vị thánh gặp
nhiều day dứt dường ấy, trong cả một
quảng đời dài dặc. Những đau khổ
của Mẹ Têrêxa khiến chúng ta nhớ lại “đêm
tối tăm” của Thánh Gioan Thánh Giá, tiến sĩ
Hội Thánh; thử thách thiêng liêng của một vị
tiến sĩ Hội thánh khác : Thánh Têrêxa Hài Đồng
Giêsu, khi Ngài tâm sự là đă có những tư tưởng
c̣n xấu xa hơn cả người vô thần.
Trong cuốn “Cơn
Hấp Hối của Kitô-giáo”, Miguel de Unamuno nói rằng
“một đức tin mà không có nghi ngờ,là một
đức tin chết”. Mẹ Têrêxa đă không trốn
tránh, che dấu những nỗi hồ nghi của Mẹ
về sự hiện hữu của Thiên Chúa: “Đức
tin của tôi ở đâu rồi? Ở tận đáy ḷng
tôi, chẳng có ǵ ngoài sự trống rỗng và bóng tối.
Lạy Thiên Chúa của con, sự đau khổ chưa từng
biết nầy làm con đau đớn biết bao!”.
Nhưng khi Mẹ c̣n sống cũng như khi Mẹ đă
từ trần, không một ai trên thế giớ nầy
lại không kính trọng,cảm phục người đàn
bà xấu xí thô ráp nầy. Và khi đọc được
những tâm sự dằn vặt dày ṿ Mẹ trong suốt
cuộc đời, th́ ngườI ta chỉ có thể
đi tới hai kết luận:
1.
Giống như
Thầy ḿnh là Chúa Giêsu, Mẹ đă bị Xatan hành hạ
tơi tả kể từ ngày Mẹ quyết theo Chúa và
hiến trọn thân xác linh hồn để yêu mến những
người nghèo khó,thấp hèn,bị bỏ rơi. Công
việc càng làm rạng danh Chua và mưu ích cho tha nhân bao
nhiêu, th́ ma qủy càng hành hạ Mẹ bấy nhiêu, làm cho
Mẹ mất hết tinh thần, chán nản mà bỏ
cuộc. Mẹ đă không bỏ cuộc,mà càng gia tăng
đức ái đối với Chúa và với anh em nghèo hèn.
Đó là sự thánh thiện của Mẹ. Đó là đặc trưng sự
thánh thiện của một tông đồ
2.
Dù hồ nghi
đến từ đâu, th́ điều Mẹ đinh ninh
và gắn bó suốt đời, đó là hành động v́
Nước Trời. Đức tin không việc làm là đức
tin chết. Và những ǵ Thánh Giacôbê Tông Đồ nói
tiếp, hoàn toàn giải thích trường hợp của
Mẹ Têrêxa: “Bạn, bạn có đức tin; c̣n tôi, tôi
có hành động. …Tôi sẽ hành động để cho
bạn thấy thế nào là tin” (Gc 2, 18). Có thể nói
không sợ sai : Mẹ Têrêxa nên thánh nhờ thắng
vượt các hồ nghi, bởi v́ Mẹ đă chiến
thắng cám dỗ ma qủy. Trái đắng, Mẹ âm thầm
chịu đựng trong hăm ḿnh và cầu nguyện,
để tạo ra và trao hoa thơm trái ngọt cho
đời.
Hiểu như thế,
chúng ta sẽ chẳng ngạc nhiên khi đọc thấy
Thánh Mat-thêu viết rằng một số [tông đồ,môn
đệ và những người hiện diện] vẫn
c̣n nghi ngờ. Chúa Giêsu không bao giờ mất công t́m cách
giải thích,thuyết phục các môn đệ của
Người, v́ làm như thế chỉ gia tăng hoài nghi
và nếu may mắn hiểu được, th́ đức
tin như thế cũng không kiên định vững vàng.
Easy come, easy go! Chúa Giêsu đánh tan hoài nghi của các môn
đệ, bằng việc sai các ông bắt tay ngay vào hành
động : ”Anh em hăy đi và làm cho muôn dân trở thành
môn đệ, làm phép rửa cho họ nhân Danh Chúa Cha,Chúa Con
và Chúa Thánh Thần, dạy họ tuân giữ mọi
điều Thầy đă truyền cho anh em”. “Hành
động” sẽ tạo phản ứng dây chuyền:
chính công việc chúng ta làm nhân Danh Ba Ngôi Thiên Chúa và v́ ơn
cứu rỗi của tha nhân, sẽ là dấu chỉ
đức tin của chúng ta và củng cố ba nhân
đức đối thần nơi chúng ta. Đây cũng
chính là bài học về công tác mục vụ trong các giáo
xứ: “được sai đi”, thực hành việc tông
đồ và rao giảng Tin Mừng, th́ đức tin
của giáo dân mới trưởng thành. Giáo xứ , v́
thế, buộc phải trở thành truyền giáo!
Trong những ngày qua, khi
giá gạo lên một mức chóng mặt, nhiều
người dân các quốc gia phát triển như Mỹ,
Pháp, đặc biệt là người gốc Á và da
màu….hốt hoảng đi mua gạo dự trữ, mặc
cho những lời trấn an của các chính phủ. Không
chỉ các siêu thị ở các nước Châu Á, mà ngay
ở Hoa Kỳ, mỗi khach hàng cũng chỉ
được mua giới hạn. Thứ thường ngày
chẳng mấy ai bận tâm, có khi c̣n phung phí một ăn
hai bỏ, nay bỗng nhiên về đúng vị trí như
người xưa vẫn gọi: ngọc thực! Bây
giờ người ta mới nhớ rằng để có
được từng hạt gạo nầy, người
nông dân phải bươi đất nhặt cỏ, dăi
đầu mưa nắng, “bán lưng cho trời, bán mặt cho đất”. Hạt
“gạo - ngọc thực” không từ trời rơi
xuống, mà được đánh đổi bằng
mồ hôi,nước mắt và có khi cả máu. Những
của cải do lô đề, trúng số, trộm cắp,
tham ô, buôn gian bán lậu, th́ cũng sẽ mau chóng
“đội nón ra đi”. Đức tin không phải là món
hàng bày bán sẵn, mà phải nhọc công tốn sức và
với thành tâm thiện chí t́m kiếm từ trong những
bụi gai thử thách, hy sinh, mới mong có được.
Người Anh vẫn nói :”easy come, easy go”. Cái ǵ dễ
đến, ắt dễ đi. Đức tin cũng không
phải là ngoại lệ!
CVK Nguyễn-Thế-Bài T̀NH CA CHO
NGƯỜI ĐƯỢC YÊU 100