T̀NH CA CHO NGƯỜI ĐƯỢC YÊU
CHÚA NHẬT
LỄ LÁ (Năm C)
Lc 23, 1 – 49
IM LẶNG LÀ VÀNG!
Khai thác những chuyện giật gân, kinh dị, pha ít
nhiều thần thoại và được sự hỗ
trợ tối đa của công nghệ cao để
tạo hiệu quả, là những ǵ mà Hollywood đang
đeo đuổi để thu hút khán giả và tất
nhiên là lợi nhuận và danh vọng nếu
được lọt vào Oscar. Bô phim được công
chiếu ngày 16 tháng 3 năm nay – Dead Silence (tựa đề
tiếng Việt : Im lặng là sống sót) - của
đạo diễn James Wan, cũng không là ngoại lệ.
Nội dung phim nói về một người chồng
trở về chỗ ở cũ để khám phá cho
bằng được nguyên nhân cái chết của
người vợ trẻ, khi chính anh ta đang là nghi can.
Điều tốt nhất cho anh ta là im lặng, để
được
sống sót. Nhưng đôi khi im lặng lại là
điều không thể. Trong ba phiên toà mà Chúa Giêsu là bị
cáo - ở dinh hai vị thượng tế Anna và Cai-pha,
ở dinh tổng trấn Philatô và ở dinh vua Hêrôđê, -
th́ hôm nay Tin Mừng cho chúng ta dự phiên xét hỏi do đích
thân Hêrôđê. Một phiên toà kết thúc chóng vánh, không có
nghị án và chỉ một ḿnh Hêrôđê độc
thoại. Chúa Giêsu vẫn im lặng. Điểm chung
nhất, nỗi bật ở cả ba phiên toà, chính là
sự im lặng của Chúa Giêsu.
Thượng Hội Đồng Do Thái mất kiên
nhẫn trước sự im lặng của Chúa Giêsu, v́
nếu cứ như thế, họ sẽ không có chứng
cớ công khai buộc tội Người và họ biết
rơ: những ǵ họ thu thập suốt ba năm theo dơi,
bắt bẻ Chúa Giêsu, chẳng những không có giá trị
cả về mặt đời ( mà họ không có quyền
xét xử) lẫn mặt đạo (thực ra là theo
diễn dịch và lèo lái của họ), mà có nguy cơ
khiến họ bẽ mặt với những kẻ mà
họ định muợ tay để giết Chúa Giêsu.
Sự tinh ranh của đám kinh sư, kỳ mục vá
thượng tế nằm ở chỗ họ biết Chúa
Giêsu sẽ mở miệng khi nói về Thiên Chúa, khi phải
khẳng định về Thiên Chúa, cho dù im lặng là sống sót. Thượng Hội Đồng
mừng rơn, cho rằng Chúa Giêsu đă sa vào lưới
họ giăng ra. Mở miệng đồng nghĩa
với bị lên án và là án tử.
Với Philatô, sự im lặng của Chúa Giêsu càng làm
cho ông bối rối, v́ không t́m ra lư do để lên án, mà
cũng không có căn cứ để tha bổng. Ông dùng
quyền bính – tha hoặc giết - để làm cho Chúa Giêsu
mở miệng, nhưng cũng như với Thượng
Hội Đồng Do Thái,
chỉ khi Philatô “đụng đến” quyền uy của
Thiên Chúa và vị trí “vua tâm hồn” của Người, -
th́ Chúa Giêsu mới nói ra, không như lời biện hộ,
mà như một lời giảng dạy.
Và lần nầy,
Hêrôđê cũng nóng ḷng không kém. Ông không cần nghe Chúa Giêsu
nói. Ông chỉ cần thấy Chúa Giêsu “biểu diễn”
một vài phép lạ. Chuyện tranh căi, đuợc thua,
sống chết của người Do Thái, chẳng liên quan
ǵ tới ông. Kẻ thù của kẻ thù là bạn. Chúa Giêsu
không phải là bạn của ông , khi mà trong tâm trí ông, h́nh
ảnh và lời nói Gioan Tiền Hô vẫn im đậm,
nhưng ông cũng chẳng lạ ǵ sự khinh khi của
người Do Thái đối với ông. Một cách nào
đó, ông nghiêng về Chúa Giêsu. Sự im lặng của Chúa
Giêsu khiến ông và quần thần bẻ mặt. Chúa Giêsu
không nói một lời nào, v́ những giây phút mà Người
biết là cuối đời nầy, không thể phung phí
lời cho những đối đáp vô bổ. Con
người Hêrôđê từ cha ông tới con cháu,
trước sau vẫn chỉ nặng về dâm ô, xác
thịt, tuyệt nhiên không có chút bóng của tinh thần,
luân lư. Nói với hạng nầy chẳng khác nào “đem
ngọc vứt cho heo”. Chúa Giêsu
có thể đă sống sót, nếu
Người không giữ im lặng và chiều theo ư
Hêrôđê.
Trong
văn học, truyện ngụ ngôn của La Fontaine: “le loup
et l’agneau” ( con sói và con chiên), thật đúng cho
trường hợp của Hêrôđê: lư “cùn” của kẻ
mạnh! Quyền lực đă cho Hêrôđê nh́n Chúa Giêsu
bằng cặp mắt kẻ cả và việc khoác cho
Người tấm áo đỏ - vốn là màu của vua
chúa, của chiến thắng - lại chỉ để
chế diễu. Không ăn được th́ đạp
đổ: cái “triết lư sống” ấy đă từng
thể hiện khi Hêrôđê tranh cướp vợ anh trai
ḿnh, khi chặt đầu Gioan Tẩy Giả, th́ nay
cũng áp dụng đối với Chúa Giêsu: chùm nho không
với tới được, là nho chua!
Trong cuộc sống,
nhiều khi người chết nói nhiều hơn
người sống, im lặng “hùng biện” hơn là nói
nhiều, như cha ông
vẫn dạy :”đa ngôn đa quá” (nói nhiều ắt sai
nhiều, “quá lố” nhiều)! Ở Ư và những nơi có
mafia ngự trị, OMERTÀ (luật im lặng) là nền
tảng cho ḷng trung thành. Thực sự, đó là sự
“không ngoan’ tối thiểu, v́ “im lặng là sống sót”.
Mafia chỉ lên tiếng, khi mănh lực đồng tiền
đủ mạnh để họ mở miệng. Tất
nhiên là bạo lực, chết chóc, thanh toán và lại…im
lặng! Nhưng cũng có một sự im lặng khác, mà
chúng ta rất dễ bắt gặp. Hăy nghe Michel Hubaut nói lên
trong cuốn “Những nẻo
đường của im lặng” (bản chuyển
ngữ của Maranatha): “Tại góc một con
đường tấp nập, ch́m trong tiếng ́ ầm
của giao thông, đôi khi nổi lên một câu bất
thường: “Im lặng - Bệnh Viện”. Giữa
một bài diễn văn và tiếng kèn đồng
trước đài liệt sĩ, đôi khi người ta
vẫn mời gọi giữ ‘một phút im lặng’!
Chẳng lẽ ngày nay im lặng chỉ dành cho người
bệnh và người chết? Phải công nhận
rằng không gian và thời gian im lặng càng ngày càng trở
nên hiếm hoi trong đời thường của đa
số con người ngày nay…”.
Giáo Hội đă im lặng trước “những ǵ
của César”, nhưng khi đụng đến chân lư và
sự sống, khi phải đấu tranh để giành
giật, để lấy lại “những ǵ thuộc
về Thiên Chúa”, khi không thể nín lặng v́ lợi ích
phần hồn của con cái, bảo vệ Chân Lư, th́ Giáo
Hội đă không giữ im lặng nữa. Trước
một Châu Âu thấm nhuần từ cội nguồn
Kitô-giáo, nay người ta – chính xác là các nhà chính trị, mà
ta không khó nhận diện bàn tay đạo diễn của
Satan và của vô thần Tam
Điểm và Thời Mới – đang t́m cách xóa hết
mọi dấu vết, tục hoá tất cả, làm cho Châu
Âu trở thành một nới ‘lư tưởng” nhất
của tự do : tự do thác loạn; tự do nạo phá
thai; tự do luyến ái , mà đỉnh cao là hôn nhân
đồng tính; an tử và vô số những hệ quả
của chúng, Giáo Hội đă mạnh mẽ tố giác và
đ̣i hỏi phải công nhận các giá trị Kitô-giáo. Hăy nh́n một nước Pháp
vốn được yêu mến và kính trọng gọi là
“Trưởng Nữ của Giáo Hội”, nhưng nay không ai
phủ nhận sự thật nầy: ”la France n’est plus
Catholique” (nước Pháp không c̣n là Công giáo nữa!). Giáo Hội Pháp đă không làm nững
ǵ cần phải làm, đă làm những ǵ không nên làm, đă
giữ im lặng bàng quan khi không nên giữ im lặng. Và
càng đáng buồn khi nghe thấy những lời nói vô
trách nhiệm, thiếu căn bản đức tin của
những học giả, những nhà thần học,
của những giáo sĩ các cấp, đă mù quáng và kiêu
căng bôi nhọ danh dự của bản thân, bôi nhọ
khuôn mặt thánh thiện của Giáo Hội, bằng
những lời nói, những bài viết, những hành
động sai lạc, tội lỗi. Họ bắt tiếng nói tâm hồn từ
Lời Chúa phải im lặng, để cho kiêu căng,
cố chấp và ư đồ dẫn đắt nhiều
người nghe và đi theo con đường sai lạc
của họ lên tiếng. Nếu cần một h́nh
ảnh và một định nghĩa chính xác nhất, th́ đó
chính là h́nh ảnh và định nghĩa của Satan. Im
lặng lúc nầy, đồng nghĩa với đồng
loă. Im lặng lúc nầy - đồng loă - nghĩa là thoả
hiệp và xa rời chân lư. Và như thế, là tiếp tay
gieo sự ác và sai lầm vào thế gian, cho tha nhân,
điều mà Thánh Phaolô gọi là “Phản Kitô” (anti-Christ).
Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu dạy chúng ta KHI NÀO
PHẢI IM LẶNG, khi “im lặng là vàng” và KHI NÀO
KHÔNG ĐƯỢC IM LẶNG, cho dẫu “im lặng là sống sót”.