T̀NH CA CHO NGƯỜI
ĐƯỢC YÊU
CHÚA NHẬT CHÚA CHIÊN
LÀNH (CN IV PS)
Ga 10, 27 –
30
CÁ KHÔNG ĂN MUỐI, CÁ
ƯƠN.
(Lời
nguyện lúc b́nh minh)
Lạy Chúa Giêsu là
Mục Tử Nhân Lành, một ngày mới ngày nay bắt đầu
bằng nghe, đọc tin tức trên những tờ báo
trong tầm tay và với thời giờ ít oi cho phép, trước
khi lao vào công việc sẽ vắt kiệt sức chúng con
trong cuộc đua tranh mưu sinh nầy. Nhưng những
tin tức gây phấn chấn yêu đời th́ thật hiếm
hoi và không mấy khi nằm ở những trang đầu,
hoặc được chạy “tít” lớn; trái lại, tính
“giật gân” của báo chí nhằm câu khách, cọng với
thực tế đáng bi quan xăy ra trong thành phố, trên quê hương
chúng con, khắp mọi quốc gia trên thế giới, khiến
cho chúng con không thể không đặt câu hỏi: Thế giới
đang đi đâu, về đâu? Con người đang đi
đâu, về đâu? Môi trường bị hủy diệt
ngày càng lên tiếng: những ngày qua, trên khắp Việt-Nam,
gió lốc chỉ trong một thời khắc ngắn ngủi
đă gieo tang thương cho những làng mạc thôn bản.
Thương vong và thiệt hại tài sản. Con người
càng gia tăng thảm hoạ cho nhau, như việc dầu
tràn khắp hơn nửa chiều dài đất nước.
Những hành vi, ứng xử sai lạc hoặc thiếu đạo
đức nơi những người lẽ ra là gương
mô-phạm, gây ra bao bức xúc, tai hại cho học sinh,sinh
viên, đẩy chúng tới tuyệt vọng, yếm thế.
Kinh hoàng nhất và c̣n nóng hổi trong nhiều ngày tháng - bởi
v́ các phương tiện truyền thông đại chúng sẽ
khai thác tận cùng – là vụ thảm sát ở nước Mỹ,
một câu chuyện kinh hoàng trên một đất nước
vốn không ngừng xảy ra những thảm kịch kinh
hoàng. Cho dù chia sẻ buồn đau, uất hận đến
đâu đi nữa với dân Mỹ, th́ thực tế
“gieo nhân nào th́ gặt quả ấy” là điều không một
người Mỹ nào có thể chối bỏ hoặc thoái
thác trách nhiệm: những ǵ mà người tâm thần chưa
làm, th́ con cái họ cũng sẽ làm. Đó chỉ là kết
cục tất yếu của một xă hội sống buông
tuồng, lạm dụng tự do và chạy theo vật chất,
xác thịt. Một đất nước ba trăm triệu
dân, gần như trọn vẹn là Kitô-hữu – Tin Lành hoặc
Công giáo -, nhưng hiến pháp nỗi tiếng của một
đất nước nỗi tiếng tự do, lại được
xây dựng bởi những tay Tam-Điểm (khi chúng chẳng
hề có ư định dấu diếm mưu đồ thâm độc
với việc ấn định h́nh ảnh của Tam Điểm
trên quốc huy Mỹ). Tiếng nói, tiếng gọi và chủ
trương của Tam Điểm, th́ đă rơ: dẫn cả
thế giới vào cuộc đua xác thịt và tiền tài,
với đích nhắm duy nhất là phá hoại Giáo Hội
Công-giáo. TIẾNG GỌI của Chúa chẳng những ch́m sâu,
mất hút trong đại dương thú vui nhục dục,
hoang dại, trụy lạc ấy, mà c̣n bị bóp méo, xuyên
tạc, ngụy biện, để chúng đem ra sử dụng
một cách khôn khéo theo ư đồ của chúng. Một ngày sống
của chúng con bắt đầu như thế. Tiếng gọi
của Chúa cũng xa xăm, nhạt nḥa trong tâm hồn chúng
con. May thay, c̣n đó niềm tin cậy nơi Chúa là Mục
Tử Nhân Lành. May mắn là
“Chúa biết con chiên của Chúa”; c̣n việc “chúng theo Chúa” ư?
(Lời nguyện lúc hoàng hôn).
Mệt mỏi sau một
ngày sống, không chỉ những hôm công việc ngập đầu
ngập cổ, mà cả trong ngày nghỉ! Vâng, lạy Chúa, cả
trong những ngày nghỉ cuối tuần, không kể chín ngày
nghỉ lễ được công nhận, con người
ngày nay cũng cứ vất vả và có vẻ như c̣n khổ
nhọc hơn ngày thường: những chương tŕnh
picnic, đi công viên, đi du lịch xa gần, kể cả
du lịch sinh-thái, chẳng những không giúp thư giăn thân
xác tâm hồn, lại chất chồng gánh nặng lo âu, khi
buộc phải chi cho các sinh hoạt nầy những khoản
không nhỏ, để cho giống và hợp thời thượng!
Rất may là ít ra c̣n được hưởng một khoảng
thời gian “không tin tức”, nếu như may mắn không gặp
bạn bè thân hữu, v́ lúc ấy, các đề tài thời
sự lại tiếp tục tra tấn chúng con. Cuối một
ngày như thế, TIẾNG GỌI của Chúa càng mịt mờ,
xa lạ. Ngày mai…! Vâng, ngày mai rồi cũng sẽ giống
hoặc nhục nhằn hơn hôm nay! Nơi làm việc cũng như về lại nhà,
chúng con không thấy ḿnh là chủ, mà chỉ là phục vụ,
theo kiểu “đất không nghe trời, th́ trời đành
phải nghe đất”. Trên đồng cỏ xanh, tiếng
gió ru len qua gịng suối mát; bóng ngă chiều êm vang câu hát, bên
Chúa con nghỉ ngơi. (phỏng
theo TV 22) Đó chỉ là những h́nh ảnh đẹp
nhất trong giấc mơ của chúng con: mặc cảm dồn
nén chỉ được “giải toả” trong mộng!
Trong giấc mơ, mới nghe tiếng Chúa gọi. Mở mắt
ra, thực tế thật phủ phàng. Từ sâu thẳm vô
thức, may mắn là con vẫn cảm nhận tiếng mời
gọi và nhẫn nại đợi chờ của Chúa!
(Lời nguyện
cả cuộc đời)
Chúng con đang sống trong một thế giới
đầy biến động, không chỉ đang bị tục-hóa
tối đa, mà đang đầy dẫy những thế
lực, những âm mưu đen tối ngày đêm không ngớt
tấn công vào các nền tảng đạo đức, luân
lư mà nhân loại tốn biết bao công sức đắp xây,
điểm tô, bằng nhiều mô hôi và nhiều máu, mà Giáo Hội
Chúa hai ngàn năm qua luôn chống chọi để dẫn đắt,
giữ vững và phát triển theo tinh thần Phúc Âm, như
một mục tử. Những tiếng nói, NHỮNG TIẾNG
GỌI tha thiết, gần như là nài nỉ van xin của
Giáo Hội, dường như chẳng c̣n được
lắng nghe, như “đàn găy tai trâu”, như “nước trôi
đầu vịt”. Bao nhiêu TIẾNG GỌI KHÁC lao xao tưởng
như vẫy mời, song thực tế là “mệnh lệnh”,
mặc nhiên hoặc minh nhiên: Tiếng gọi của tiện
nghi vật chất ngày càng được nghệ thuật
tiếp thị biến thành nhu cầu không thể thiếu;
những phương tiện truyền thông và tin học
thay đổi đến chóng mặt, ngày càng hấp dẫn
và người ta lao vào cơn lốc “nâng cấp” (update) do
nhu cầu thật sự th́ rất ít, mà chủ yếu là
do thói quen cũng như mặc cảm. Cuộc đua ấy
có điểm xuất phát, nhưng sẽ chẳng bao giờ
có đích đến. Với
những người c̣n tâm huyết với tương lai đất
nước, càng bi quan hơn khi thấy giới trẻ -
trong đó có con cái trưởng
thành của ḿnh – cũng đang bị cuốn vào cuộc chạy
marathon không có đích đến nầy, và lo âu vô vàn khi cạm
bẫy dày đặc giăng mắc từng bước chân
của chúng, c̣n hơn cả những mê-hồn-trận:
phim ảnh, báo chí, tiểu thuyết…đâu đâu cũng phô
bày tối đa những h́nh ảnh, những câu chuyện,
những cảnh diễn và vai diễn khêu gợi, dâm dật,
thác loạn. Muốn không nghe, không thấy, chỉ trừ
phi là mù và câm điếc! Trong những âm thanh mời gọi
hỗn tạp, nhưng hấp dẫn và luôn ở mệnh-lệnh-cách
ấy, Tiếng gọi của Chúa ngày càng yếu ớt, ít
lôi cuốn và lại khô khan nữa. Chúa như Mục Tử
bất lực nh́n đoàn chiên cứ tan tác dần và vơi
dần. Chúng ngấy ngá những
“thức ăn”, những đồng cỏ non và nước
ngọt bên ḍng suối mát Chúa dọn. Chúng bị hấp dẫn
bởi những thức ăn vật chất và tinh thần
mà không phải chúng không biết là độc hại. Chúng
chuộng những ǵ có thể giúp chúng giải toả tối
đa trầm uất, tung hê cái “libido” tiềm thức thôi
thúc trong tâm hồn lạc lơng và cô đơn của chúng. Và
khi căn bản đạo đức không vững vàng, khi
tiếng nói khôn ngoan không được nghe hoặc không muốn
nghe, th́ việc trở thành con mồi của cơn lốc
xoáy dục t́nh đồi bại là điều không khó đoán.
Cá không ăn muối
cá ươn. Những lời chúng con giáo huấn con cháu, th́
chính chúng con lại làm sai. Con cá ngừ mà ngư dân Phú Yên, Khánh
Hoà cực khổ vất vả lắm mới câu lên được,
lại bị mất giá v́ thiếu kỹ thuật ướp
ngay khi cá được câu. Các tác nhân gây hư thối, rệu
ră từ bên ngoài, sẽ không c̣n khả năng làm hại hoặc
thay đổi bản chất nữa, nếu việc “ăn
muối” hay ướp đá được làm tốt. Tiếng gọi của Chúa có thể
bị che khuất, lu mờ một lúc, nhưng không thể
biến mất khỏi linh hồn con người, nếu
mỗi người – trong mẻ cá Nươc Trời – được
“ăn muối” đức tin và Phúc Âm đầy đủ.
Nỗ lực c̣n lại, thuộc
về chúng con: TIẾNG CHÚA GỌI
đâu phải sẽ tự động đem con về bên
gịng suối mát, để được che chở, bổ
dưỡng, an lành, mà quan trọng nhất là chúng con lắng
nghe và đi theo, cắt đứt bao nhiêu ràng buộc, đoạn
tuyệt với bao thú vui, bao thói quen, giả từ những
quan hệ vốn ăn sâu gần như thành máu thịt: chẳng
phải dễ dàng! “Muối” giúp giữ cho “cá” linh hồn
phải được chăm chút “ướp” ngay từ đầu,
không để “nước đến chân mới nhảy”,
không để khi quay lại nh́n, xót xa và lạc lối, không
biết và cũng chẳng đủ can đảm, đủ
nghị lực để quay trở lui. Rồi tự an ủi
ḿnh: ai chiến thắng, không hề chiến bại (Dậy mà đi)! Không khác ǵ người
say rượu, luôn lập đi lập lại rằng ḿnh
chẳng hề say!
Những lúc nầy
đây, lạy Chúa, chúng con hiểu hết giá trị của
phụng vụ mà Giáo Hội hướng dẫn Dân Chúa, khi
nhắc nhở chúng con dành một khoảnh khắc trong năm,
để nh́n thấy nơi Chúa tâm hồn hiền hậu, bao dung, ân cần và dám
hy sinh tính mạng để bảo vệ chúng con, chiên cừu
của Chúa. Chúa chỉ cần
chúng con nghe tiếng Chúa, đi theo Chúa và những ǵ chúng con
nghe trong Thánh Vịnh 22 không phải là “ảo” như những
ǵ đă và đang xảy đến trong cuộc sống chúng
con, mà là diễn tả t́nh yêu thương của Chúa, là MỤC
TỬ NHÂN LÀNH. Đi theo chúng con, sẽ là bầy chiên vợ
chồng, con cái, người thân, mà Chúa giao cho chúng con.
CVK
Nguyễn-Thế-Bài T̀NH CA CHO NGƯỜI
ĐƯỢC YÊU 47