T̀NH CA CHO NGƯỜI
ĐƯỢC YÊU
CHÚA NHẬT XII THƯỜNG NIÊN
C
SINH NHẬT THÁNH GIOAN TẨY GIẢ
Lc 1,57.-
66.80
VAI và VẾ
Vốn là một tập tục
tốt đẹp ở nông thôn Việt-Nam thời xưa,
dần dần việc tranh dành “ăn trên ngồi trốc”,
phần do hám danh, phần do đầu óc thủ cựu
“một miếng giữa làng bằng một sàng bên
bếp”, cho nên việc phân định chiếu trên
chiếu dưới chẳng mấy chốc mà thành hủ
tục bên trong những lũy tre xanh hiền hoà. Sự phân
vai vế thể hiện qua chiếu ngồi và mâm cỗ.
Miếng ăn trở thành miếng nhục! Vai không giữ, lại yêu sách vế!
Trong kịch
nghệ hoặc trong phim ảnh, sự phân vai không chỉ
nói lên tài nghệ của diễn viên chính, phụ và
những vai quần chúng, cũng không chỉ là tiếng
tăm, mà chủ yếu là thu nhập: ở những sân
khấu kịch hát, nhiều khi thu nhập của đào kép
chính gấp nhiều lần cả đoàn cộng lại,
nghĩa là gần như cả đoàn c̣ng lưng lao tâm
khổ tứ để rồi một vài cá nhân gần
như hưởng trọn. Biết làm sao hơn: không có tài
năng nỗi trội của những kẻ “ăn không hết”,
th́ đám đông c̣n lại dù là “lần không ra”, cũng chẳng
làm nên được ǵ. Ngày
nay các bộ phim mà diễn viên chính nhận thù lao hàng
chục triệu đô-la không phải là hiếm, đó là
chưa kể những diễn viên ưa làm ḿnh làm mẫy,
hành hạ cả đoàn làm phim chẳng khác ǵ tương
quan giữa chủ và người làm công. Phân vai
đồng nghĩa với danh vọng và tiền bạc. Phân vai cũng đồng nghĩa
với phân định khả năng và chấp nhận những
điểu kiện kèm theo về công việc và về hưởng
thụ.Vai làm nên vế!
Trong Nho-giáo,
Khổng Tử đề cao thuyết “Chính Danh”: mỗi
sự vật phải được gọi đúng tên
của nó, mỗi người phải làm đúng chức
phận của ḿnh. "Danh không chính
th́ lời không thuận,
lời không thuận tất việc không thành" (sách
Luận ngữ). Khổng tử nói với vua Tề
Cảnh Công: "Quân quân, thần thần, phụ phụ,
tử tử - Vua ra vua, tôi ra tôi, cha ra cha, con ra con" (sách
Luận ngữ). Tính "nguyên tắc" được
thể hiện ở học thuyết "chính danh":
Tất cả phải có tôn ti, tất cả phải làm
việc theo đúng bổn phận của ḿnh. Do vậy,
“thượng bất chính, hạ tắc loạn”. Sự
phân vai vế làm nên ranh giới và …đạo đức
của người quân tử. Chỉ ở trong năo
trạng đó, người ta mới hiểu những
ứng xử theo kiểu : ”quân xử thần tử,
thần bất tử,bất trung” (vua xử bề tôi tội
chết, mà bề tôi không chết, là bất trung). Vế - chính danh - là quan trọng,
vai chỉ là thể hiện
vế!
Hôm nay, Thánh Sử
Luca gộp lại một loạt những sự kiện
giới thiệu con người và vai vế của Gioan
Tẩy Giả trong một đoạn tŕnh thuật ngắn
gọn. Thánh Luca muốn nói rất nhiều trong đoạn
tŕnh thuật nầy. Trước hết, Tác giả Phúc Âm
Thời Thơ Ấu đă “đem” Đức Maria đến
nhà anh chị họ Zacharia – Isave, để có cuộc gặp
gỡ thú vị giữa Thiên Chúa Nhập Thể và Người
Tiền Hô, th́ trong loạt sự kiện nầy, Thánh Sử
tế nhị không nhắc đến sự hiện diện
của Đức Trinh Nữ với cái thai đang lớn
dần sau khoảng ba tháng ở giúp bà chị sẽ gặp
không ít khó khăn khi sinh nở do tuổi đă cao. Mẹ vẫn
ở đó, để kẻ đầu tiên ở cạnh
lúc Gioan chào đời, là Chúa Giêsu.
Ông bố Zacharia cũng như bà mẹ Isave đặt
cho đứa bé cái tên Gioan không hề có trong họ tộc,
v́ ông bà ư thức rằng vai vế và sứ mệnh của
con ḿnh không giống bất cứ ai trong họ tộc đă
đành, mà cũng sẽ không nối tiếp bất cứ
truyền thống Cựu Ước nào nữa, kể cả
làm tư tế đạo đức và danh giá như cha ḿnh.
Zacharia đă giới thiệu vai vế của Giocn trong bài
thánh ca “Benedictus”: là Ngôn Sứ
của Đấng Tối Cao; Sẽ là Tiền Hô; sẽ là
Kẻ loan báo Tin Vui Chúa Cứu Độ cho Dân Chúa (c̣n sứ mệnh rao giảng
muôn dân, th́ chính Chúa Giêsu sẽ giao cho các môn đệ - Hội
Thánh). Lời tiên tri của Zacharia chẳng khác nào “uỷ
nhiệm thư” mà ông thay mặt con trẻ tŕnh với Chúa
Giêsu và Mẹ Maria là người thay mặt Đấng Cứu
Tinh Thiên Sai chuẩn nhận. Sự phân định vai vế
nầy có từ muôn thuở, nay mới được công
bố và thực hiện. Nếu
ṭ ṃ hơn nữa, ta sẽ thấy hai vế song song, tương
đồng về cuộc sống trần thế của
hai nhân vật mà chỉ một thời gian nữa sẽ là
quan hệ Vua – Tôi, Đấng Tạo Hoá - Tạo Vật, Đấng
Cứu Thế - Tội nhân: “Cậu bé càng lớn lên th́ tinh
thần càng vững mạnh. Cậu sống trong hoang điạ
cho đế ngày ra mắt dân Israel”(Lc 1,80) về Gioan Tẩy
Giả; và :” Đức
Giêsu ngày càng thêm khôn ngoan, thêm cao lớn và thêm ân nghĩa với
Thiên Chúa và người ta” (Lc 2,52) về Chúa Giêsu. Chỉ có vai, không có vế!
Vai vế mà Chúa phân định
cho con, lạy Chúa, chính là linh đạo Ngài ban cho, để
con nên thánh trong đấng bậc ḿnh. Con đứng núi nầy trông núi nọ. Việc
nhà th́ nhác, việc chú bác lại siêng. Chính v́ thế mà nhiều
khi con không thiếu bất cứ điều kiện nào để
sống linh đạo và thực hiện sứ mệnh con
nhận, nhưng con thừa kiêu ngạo, trong khi rất thiếu
khiêm nhường. Chính cái “thừa kiêu ngạo” nhưng “thiếu
khiêm nhường” nầy đă gây bao sóng gió, khổ đau
và thiệt hại cho Hội Thánh, khi những người
con “bất chính” cứ muốn Cha ḿnh, các bậc thầy của
ḿnh phải công nhận những lư chứng xoàng xiên sai lạc
do họ dưa ra. Và v́ không thể t́m được sự
đồng thuận trong Công đồng “duy một Đức
Chúa, duy một niềm tin, duy một phép rửa”, họ mau
chóng đi t́m đồng minh nơi những kẻ nuôi trong
ḷng ước ao hủy diệt Hội Thánh. Có nghĩa là từ
vai vế con cái Chúa , kể cả có khả năng là những
người bảo vệ Chân Lư tiềm ẩn – họ can
tâm cúi ḿnh làm tôi tớ cho Xa-tan, v́ chỉ có Xa-tan là đáp ứng
và thoả măn ḷng kiêu căng của họ. Thay v́ sát cánh cùng Hội Thánh trong
cuộc chiến chống lại “văn hoá sự chết”
đang lan tràn trên thế giới, biến con người
thành những con vật ích kỷ, hưởng thụ và tàn
ác, lấy cái nê tự do để thực hiện những
hành vi tội ác như nạo phá thai, an tử, dùng cả tế
bào phôi để nghiên cứu và nhân bản vô tính, th́ những
“con cái Chúa” nầy đă cống hiến tài năng, hiểu
biết, danh tiếng và cơ hội, để tiếp tay
mạnh mẽ với Xa-tan và hoả ngục. Vai vế được
phân định, nếu được hiểu và đón nhận
trong tự do chân thành, sẽ giúp chúng con thánh hoá bản thân
và trở nên dụng cụ hữu ích cho Chúa và Hội Thánh;
vai vế phân định ấy, nếu bị hiểu và đón
nhận như những ǵ bị ép buộc, miễn cưỡng,
sẽ đẩy con người đến chỗ diệt
vong, sau khi chính họ là mối họa diệt vong.
Xin giúp con sắm
trọn vai của ḿnh, sống trung thành ở vế Chúa định
cho con, để đến cuối đời con có thể
thưa với Chúa : ”Lạy Chúa, con là đầy tớ vô dụng”.
Chúa trao vai. Vế là tự chúng con chế tạo ra!