T̀NH CA CHO NGƯỜI
ĐƯỢC YÊU
CHÚA NHẬT XXVIII THƯỜNG
NIÊN C
Lc 17, 11 –
19
HÀNH TR̀NH TẠ ƠN
Người thanh niên 18 tuổi Hoàng Kha mắc
bệnh loạn dưỡng cơ, căn bệnh khiến
người bệnh bị liệt dần từ chân lên,
cuối cùng sẽ chết v́ tim ngừng đập.
Người bị mắc bệnh này thường không
sống quá 18 tuổi .Một đài truyền h́nh biết
chuyện này đă đưa tin về Hoàng Kha. Ngay sau
khi bản tin kết thúc,
điện thoại nhà Kha bắt đầu reo lên không
ngừng. Những khán giả trong nước cũng
như Hoa kiều ở nước ngoài gọi đến
để hỏi địa chỉ nhà Kha và khích lệ em.
Chỉ trong vài tháng tiếp theo, các mạnh
thường quân đă gửi đến nhà Kha 500 khoản
tiền với tổng số hơn 80.000 nhân dân tệ
(10.000 USD).
Năm 2003, Kha
đề xuất tâm nguyện cuối cùng với cha là
đi gặp những nhà hảo tâm đă âm thầm gửi
tiền giúp ḿnh, để nói một tiếng cảm
ơn. Kể từ lúc đó, hai cha con đă mất
khoảng hai tháng mỗi năm rong ruổi trên chiếc xe
máy tái chế đi t́m ân nhân.
Chiều 29-7
năm 2006, Hoàng Kha đến một khu chung cư ở
tỉnh Liêu Ninh. Kha cầm bó hoa bằng đôi tay yếu
ớt của ḿnh và tặng bà Tôn Tố Cần : "Bà
ạ, cảm ơn bà đă quan tâm và khích lệ cháu sáu
năm trước. Ḷng hảo tâm của bà đă giúp cháu và
cha cháu vượt qua tuyệt vọng. Hôm nay cháu và cha cháu
đến đây để nói cảm ơn trước
mặt bà". Câu nói chưa dứt mà cả ân nhân lẫn
người cảm ơn đều đă nước
mắt lưng tṛng.
Chuyến
đi của hai cha con Hoàng Kha thật là khó khăn. Mỗi
ngày chiếc xe chỉ có thể đi được quăng
đường 100km. Hoàng Kha ngồi trong thùng xe nhỏ
cũng không thoải mái, cứ 1-2 giờ họ phải
dừng lại nghỉ một chút. Nhưng họ không bao
giờ muốn ngừng lại. Suốt ba năm nay họ
đă đến được mấy chục thành
phố, đi được quăng đường dài
hơn 13.000km và đă nói lời tri ân với 300 ân
nhân.Chỉ c̣n 600km nữa anh và cha sẽ kết thúc hành
tŕnh cảm ơn của ḿnh. Hoàng Kha cho biết với
những người không thể đến gặp mặt
trực tiếp th́ anh sẽ cảm ơn họ trong ḷng.
Anh cũng mong muốn sau này khi qua đời sẽ
hiến giác mạc của ḿnh cho người cần thay
giác mạc.
Câu chuyện trên một tờ báo
Bắc Kinh được báo Tuổi Trẻ Chúa Nhật
(13.08.2006) đăng lại, khiến ta phải suy nghĩ
nhiều: biết ơn và tạ ơn không chỉ và không
thể là việc của một lần, một dịp
cụ thể, mà phải là một chuỗi tháng ngày không
ngừng thấy ḿnh mang ơn, ơn đời, ơn
người, ơn “Trời”.
Rất
nhiều những ơn ta có thể b́nh tâm nh́n lại và
nhẩm đếm mỗi ngày, song cũng vô số
những ơn hoặc ta không nhớ hết hoặc không
biết đến, v́ đơn giản là chúng không tên :
những kẻ giữ cho xă hội b́nh yên, có khi bằng giá
mạng sống; những kẻ tạo những khoảng
xanh công viên bồn hoa tươi đẹp; những
người chăn nuôi trồng trọt; những lao
cộng quét dọn vệ sinh đường phố;
những người phát minh chế tạo các tiện nghi
phục vụ đời sống và thăng tiến con
người; v..v...
V́ thế,
tạ ơn phải là một hành
tŕnh, không chỉ ở đời nầy, không phải
đứt đoạn khi ĺa đời, cũng không
chấm dứt ngày tận thế, mà măi tới thiên thu.
Cũng chính v́ thế mà trong Tin Mừng hôm nay, khi chứng
kiến anh kẻ ngoại phủ phục thờ lạy
Người để èv kharistô (cám
ơn), Chúa Giêsu đă
hỏi : “Chín người
kia đâu cả rồi?”.
Những lúc
đi hành hương tới các linh địa Thánh Mẫu
hoặc những chốn nỗi tiếng như mộ Cha
Trương-Bữu-Diệp, nh́n những tấm biển
tạ ơn gắn kín các mặt bằng hang đá, bức
tường, ta thấy đa phần là những
người ngoài Kitô-giáo: họ quay lại để cám
ơn. Không nhiều những biển tạ ơn của
người Công giáo: có thể v́ xin mà chẳng
được ơn, nhưng cũng có thể
được ơn nhưng nghĩ rằng việc cha
mẹ ban ơn cho con cái là chuyện đương nhiên và
suy nghĩ ấy dẫn chúng ta gia nhập vào số chín
mươi phầm trăm những kẻ vô ơn -
những người “có đạo”! Khi ấy, vô ơn không chỉ trở thành
một thói xấu, mà là một bệnh!
Thánh Inhatiô coi
ḷng vô ơn như cội rễ của mọi thứ
tồi tệ. Trong bức thư gửi một anh em trong
Ḍng là Simon Rodiguez, Ngài viết: “Nếu người ta suy nghĩ
về những điều tốt lành của Thiên Chúa, th́
trong những điều lầm lỡ tồi tệ
nhất phải kể đến là ḷng vô ơn với
những điều tốt lành đáng trân trọng
trước Đấng Tạo Hóa, là Chủ và
trước những tạo vật được
dựng nên v́ danh thánh vĩnh cửu của Thiên Chúa. Ḷng vô
ơn là chính sự vô tâm trước những món quà và
hồng ân nhận được. Ḷng vô ơn là nguyên do và
là khởi đầu của tội lỗi và mọi
điều tồi tệ.”
Cha ông
Việt-Nam chúng ta dạy con cháu ghê tởm thói vô ơn,
như kiểu “ăn cháo đá bát”, “qua cầu rút ván”,
“được cá quên nơm”,... và phải luôn sống
xứng đáng với con người hiếu thảo,
biết ơn. Đạo lư ấy tóm gọn trong hai câu : uống nước nhớ
nguồn (những ǵ hưởng từ thiên nhiên); ăn quả nhớ người
trồng cây (hưởng thành quả từ công lao
của người khác)! Cha ông ta ngữa mặt lên khi công
việc thuận buồm xuôi gió để “tạ ơn
trời Phật!”, “tạ ơn trời đất”!
Một cái “lễ” cho ông bà tổ tiên, như tấm ḷng
biết ơn v́ đă bầu cử cho cháu con!
Ở các quốc gia như Hoa
Kỳ vào thứ Năm tuần thứ Tư của tháng
11, và ở Canada là thứ Hai tuần thứ hai của tháng
10, người ta tổ chức Lễ Tạ Ơn
(Thanksgiving Day). Đó là một ngày Tạ Ơn Thiên Chúa
với tất ḷng biết ơn sâu xa. Một người trong nhóm di dân
đến từ Anh vào đầu thế kỷ
XVII,sống sót qua bao tai nạn, dịch bệnh, lại c̣n
gặp được nhiều điều tốt lành,
đă viết
thư cho bạn bè kể lại rằng: “ Chưa bao
giờ chúng tôi được no đủ vui thích như
trong lúc này, đó là nhờ ḷng quảng đại của
Thiên Chúa.Chúng tôi muốn chia sẽ niềm vui và của
ăn đồi dào với kẻ khác”.
Nhà du hành vũ
trụ Hoa Kỳ đầu tiên Shepard, phải thốt lên
khi phi thuyền ông điều khiển, - chiếc phi thuyền
đầu tiên có người lái của Mỹ - bay vào
qũy đạo trái đất ngày 05.05.1961: ” Tôi tin kính
một Thiên Chúa Toàn Năng”, khác biết bao với câu nói
đáng thương của phi hành gia Xô-Viết Nga Gagarine
cũng bay vào qũy đạo trước đó, ngày
12.04.1961: ” Tôi đă nh́n khắp nơi, mà chẳng hề
thấy Thiên Chúa!”.
Cũng
thế, khi phi thuyền Appolo đổ bộ lên mặt
trăng, th́ cử chỉ đầu tiên của phi hành gia
Neil Amstrong (và tất nhiên là của nước Mỹ) là
đặt lên bề mặt hành tinh vừa bị chinh
phục một cuốn Kinh Thánh, rồi sau đó mới
đến quốc kỳ và quốc huy nước Mỹ.
Đó là đức tin kết tinh từ ḷng tri ân
đối với Thiên Chúa.
Lạy chúa Giêsu, những
người thích xem phim Hàn-quốc nhận thấy
những bộ phim rất dài về t́nh cảm tuyệt
nhiên không sử dụng đến những màn hôn hít có
vẻ say đắm, những đoạn trút bỏ y
phục sống sượng dâm ô để diễn tả
t́nh yêu và để phim hấp dẫn ăn khách.
Điều dễ dàng nghe thấy ở bất kỳ
bộ phim nào, đó là hai câu thật đơn sơ,
nhẹ nhàng, nhưng giúp hoá giải mọi hận thù, khúc
mắc trong các t́nh tiết giữa các nhân vật : “con sai
rồi” (em sai rồi; bố sai rồi,..) và “cám ơn”.
Hai câu “xin
lỗi” và “cám ơn” ngắn ngủi đơn giản
nầy, đất nước Hàn quốc đă phải
vận động người dân...học tập và
thực hành cả hai năm trời, trước ngày khai
mạc Thế Vận Hội Séoul 1988.
Đó cũng phải
là hai câu con dùng suốt đời đối với Chúa và
với anh em, là hành tŕnh tạ
ơn mà con phải thực hiện đến muôn
đời, đơn
giản bởi v́ TẠ ƠN CHÚA “thật là công b́nh, chính đáng và hữu ích cho
phần rỗi ” (Kinh Tiền Tụng).