T̀NH CA CHO NGƯỜI
ĐƯỢC YÊU
CHÚA NHẬT XXXII THƯỜNG
NIÊN C
Lc 20,
27.34 – 38
NÓI TRĂNG NÓI CUỘI
Có người thợ vẽ cho vua nước
Tề mấy bức tranh. Vua hỏi: “Vẽ cái ǵ
khó?”.Người ấy thưa: “Vẽ chó, vẽ ngựa
khó”. Vua Tề hỏi: “Vậy vẽ cái ǵ dễ?”. –
“Thưa, vẽ ma, vẽ quỉ dễ.”. Vua Tề ṭ ṃ:
”Sao lại thế?”. Người thợ vẽ
thưa: “Chó ngựa ai
cũng trông thấy, vẽ mà không giống th́ người
ta chê cười, cho nên khó vẽ. Ma quỉ là giống vô
h́nh, không ai trông thấy, tuỳ ư muốn vẽ thế nào
cũng được, không sợ ai bẻ, cho nên dễ
vẽ”.
Người thợ vẽ ấy rất thành
thật, khác xa với mấy anh Sađucêô mạnh mồm
bạo miệng cật vấn Chúa Giêsu về một
vấn đề mà họ tin chắc Chúa Giêsu cũng
sẽ phơi giáp trước con át chủ bài muôn thuở
của họ, giúp cho lập trường của họ
đứng vững, giống như nhóm của họ
vẩn đứng vững trước ánh mắt miệt
thị nhưng ngán ngẫm của các nhóm tôn giáo khác trong
đất Israel nầy… Cái phao để họ bám vào, không
hẳn là v́ không tin vào sự sống lại hoặc không có
đời sau, cho bằng vin vào một “chân lư” là chưa và
không có ai từ cỏi chết sống lại để
phản bác lập luận của họ.
Chẳng khác nào vẽ ma: Muốn “nói trăng nói
cuội” ǵ cũng chẳng sợ ai chê sai! Vài chục
thế kỷ sau, kiểu lập luận nầy đă
được những người theo thuyết duy khoa học vô thần
sử dụng lại. Kết luận đầu tiên
của họ: không có sự sống lại . Từ đó
họ bỏ xa những người Sa-đu-cê-ô với
tuyên bố: Thiên Chúa không hiện hữu. Công việc
của Giáo Hội – chúng ta – là phải chứng minh
được giữa Giáo Hội và những người
theo thuyết duy khoa học
vô thần, ai mới mà kẻ
“nói trăng nói cuội?”.
Tiếc là bài Tin Mừng hôm nay kết thúc ở câu
38, v́ nếu thêm vào một câu nữa thôi,câu 39 (Bấy
giờ có mấy người thuộc nhóm kinh sư lên
tiếng nói : ”Thưa Thầy, Thầy nói hay lắm”), ta
sẽ dễ dàng tưởng
tượng cảnh lần đầu tiên nhóm kinh sư
“mọt sách” thật sự phục Chúa Giêsu. Câu chuyện và
vấn đề “thế giới bên kia” cực kỳ
mơ hồ, bí hiểm, nhiệm mầu, đến
nỗi ai muốn “nói ngược nói xuôi” ra sao cũng khó
ḷng bắt bẽ , - như xưa nay vẫn thế -,
vậy mà Chúa Giêsu giải quyết gọn nhẹ, làm
vấn đề sáng sủa chỉ bằng vài câu nói.
Chắc chắn những câu nói của Chúa Giêsu vô
cùng thuyết phục, v́ nhóm Sađucêô lập tức im
lặng, tâm phục khẩu phục. Họ hiểu ngay
những lời của Chúa Giêsu là “có thẩm quyền”:
Người “đến từ đó” và rơ mọi chuyện
như “trong ḷng bàn tay”. Trong đám người theo ŕnh ṃ
để bắt bí Chúa Giêsu, th́ nhóm Sađucêô là những kẻ ḷng dạ
tối tăm độc dữ nhất, v́ họ thuộc
các gia tộc tư tế, mà ảnh hưởng đang
bị xói ṃn trầm trọng với sự xuất
hiện của Chúa Giêsu (mà dân chúng tôn vinh là một
Đại tiên tri, là Đấng Kitô) với vô số phép
lạ và những lời giảng dạy khác thường,
đầy quyền uy của một bậc Đại tôn
sư. Châm ngôn Pháp có câu : “chercher midi à quatorze heures” (t́m
giờ ngọ vào hai giờ chiều), luôn thích phức
tạp hóa mọi vấn đề để lừa
dối người khác. Sự việc diễn ra rành rành trước
mặt chẳng giúp cả
bọn họ lẫn Biệt phái và kinh sư giải
toả ḷng đố kỵ và thù hận đối với
Chúa Giêsu.
Khi Việt-Nam
thực hiện chính sách mở cửa cách nay vỏn
vẹn hai mươi năm, th́ những luồng gió
độc văn hoá xă hội đang chực chờ
sẵn bao năm bên ngoài, như sư tử - sicut leo, theo cách ví của Thá nh Phêrô - liền ùa vào.
Chúng gặp ngay miêng đất màu mỡ dọn sẵn là
những con người thuộc mọi lứa tuổi bao
năm mơ ước khao khát hưởng thụ và sùng
ngoại, đang háo hức đợi chờ.
Đối với lớp “trưởng giả học
làm sang”nầy (tinh thần chẳng khác trong vở hài
của Molière), tất cả những ǵ của ngoại
đều tốt, đều hay và đều đáng thu
nhận, bắt chước, trong đó có cả lối suy
nghĩ bệnh hoạn về t́nh dục, hôn nhân và gia
đ́nh đang làm suy đồi đạo đức Âu
Mỹ. Hệ quả và hậu quả ra sao sau chỉ
mấy năm bước qua thế kỷ XXI nầy, th́ ai
ai cũng đă thấy rơ : Xă hội Việt-Nam vốn an
b́nh, tốt đẹp là thế, nay ngập tràn sách báo, phim
ảnh bạo lực dâm ô, ngập tràn nạn cờ
bạc, nghiệp ngập, khách sạn nhà hàng - một
số lớn trong đó là những ổ mại dâm trá h́nh
– đă đẩy thế hệ trẻ vào những con
đường hư đốn, với những cái nh́n và
đánh giá mọi giá trị nhân bản, truyền thống,
gia đ́nh và hôn nhân hết sức lệch lạc, duy
vật, vô thần và sa đọa.
Chúng không được hướng dẫn
để trả lời câu hỏi: ”Vậy trong bảy
người nầy ai sẽ là chồng của nàng?”, v́
chuẩn mực (và lư tưởng) của chúng là ở sách
báo, phim ảnh và lớp đàn anh đàn chị đi trước,
ngă trước và kéo chúng ngă theo.
Câu chuyện nhỏ do thạc sĩ tâm lư học
Lê-Thị Linh Trang (báo Tuổi Trẻ số ra ngày 29.10.2007,
mục thời sự) cho thấy nhận thức hết
sức sai lầm, đánh đồng người Âu Mỹ
với hạng sống trác táng bừa băi của nhiều
người trẻ Việt-Nam “đợt sống mới”
: “Hồi đó tôi có tham gia lớp
tập huấn về sức khỏe sinh sản do hai chuyên
gia một nam một nữ người Đan Mạch
hướng dẫn. Có một học viên hỏi rằng:
‘Thế bao nhiêu năm trời anh chị đi cùng với
nhau khắp các nước, anh chị có quan hệ t́nh
dục với nhau không?’. Hai chuyên gia cười. Đáng
lẽ đây là chuyện cá nhân họ không nói, nhưng v́
họ thấy người VN ḿnh hay nghĩ rằng
người phương Tây quan hệ bừa băi nên họ
phải nói. Phương Tây th́ cũng một bộ
phận nào đó như thế thôi. C̣n họ vẫn có những
chuẩn mực chung: ḷng chung thủy, ḷng yêu thương…
Và từ nhỏ họ đă được trang bị các
kỹ năng: giá trị hạnh phúc, công bằng xă
hội, giá trị con người...”.
Bổ sung vào đó là thống kê của Google:
năm vừa qua, số người lên mạng t́m
những mục liên quan tới “sex” đông nhất là
từ Việt-Nam. Đâu phải v́ không có người
từ Tây, Mỹ về nói cho biết những sai trái,
nhầy nhụa, buông thả đến điên loạn
ở các xă hội ấy, mà v́ rác rưỡi, hoang đàng,
dâm loạn th́ Đông hay Tây, Cổ hay Kim chẳng hề
khác nhau. Đơn giản v́ chúng đều có một ‘chúa’
là xác thịt và cùng chung một ‘thầy’ là Xa-tan.
Khi người ta không tin đời sau, không tin có
Thiên Chúa, th́ không sa vào dâm ô, ích kỷ, độc ác, mới
là lạ! Nều không có những chuẩn mực
đạo đức tối thiểu, không có ảnh
hưởng – ít là rơi rớt - của các tôn giáo, th́
những xă hội như thế sẽ rơi thẳng
xuống đáy thẳm vô luân.
Đọc những bài nhận xét của lứa
tuổi teen đăng
suốt cả tuần qua trong báo, về “chuyện ây” ngày
nay, mới thấy nhói ḷng và lo âu : dường như Giáo
Hội Việt-Nam vẫn đang an nhiên tự tại ở thời “Đàn ông
chớ kể Phan Trần – Đàn bà chớ kể Thuư Vân,
Thúy Kiều”!
Phải làm sao để chân lư đức tin,
đạo đức luân lư do Giáo Huấn Giáo Hội tŕnh
bày, không bị phê là “ nói trăng nói cuội” và tiếng nói
của “ ba thù “ là xác thịt,
ma qủy, thế gian, cất cao lời ca! Ai đoán
được trong bao lâu nữa Nhà thờ - Giáo Hội – church
– ở đất nước mộ đạo nầy
sẽ thưa thớt và trống vắng tín hữu như
Âu Mỹ hiện nay!
Nhưng có một điều mà Việt-Nam “đi
sau về trước”, vượt mặt mọi quốc
gia phát trển nhất trên thế giới. Đó là con
số nạo phá thai: hơn 1,5 triệu ‘ca’ được thống kê!
Thế kỷ XXI nầy là thế kỷ mà Giáo
Hội – và chúng ta, Kitô-hữu - phải trả lời rành
mạch không chỉ bằng lư lẽ ( lập lại Lời của Chúa Giêsu), mà
bằng chứng từ cuộc sống thanh tịnh, câu
hỏi : “VẬY TRONG NGÀY SỐNG LẠI, NGƯỜI
ĐÀN BÀ ẤY SẼ LÀ VỢ AI?”. (Lc 20,33).
Đồng tiền liền khúc ruột, mọi
sự xấu xa đều bắt nguồn từ nó,
kể cả - và nhất là tội lỗi và những
vấn đề xác thịt
– nhưng tách riêng nó ra để giải quyết, lại không
quá khó, như chúng ta đọc thấy trong bài đọc
đi ngay trước bài Tin Mừng hôm nay: của Thiên Chúa
và của Xê-da (Lc 20, 20 – 26), đơn giản là v́ nó có
thể cân-đong-đo-đếm và ta biết nó “đi
đâu về đâu”. Chuyện sống lại, chuyện
đời sau – dù được cố t́nh lồng ghép vào
một câu chuyện hôn nhân rất gần gũi dễ
hiểu, - lại không có
nơi đi và địa chỉ đến . Hay đúng ra,
chẳng dễ ǵ chứng minh được nơi đi
và nơi đến – where from and where to.
Nhưng nếu không chứng minh được
cho thế gian về sống lại và sự sống
đời sau, th́ chúng ta cũng chỉ “nói trăng nói
cuội”.