T̀NH CA CHO
NGƯỜI ĐƯỢC YÊU
CHÚA NHẬT XXXIV
THƯỜNG NIÊN C
ĐỨC
GIÊSU KITÔ, VUA VŨ TRỤ
Lc 23, 35 –
43
THIÊN THẦN VÀ ÁC
QỦY
Nếu không
gặp ngăn trở v́ những vụ đ́nh công liên
tục, th́ Hollywood đă cho tŕnh chiếu “Thiên Thần và Ác
Quỷ”, bộ phim được chuyển thể từ
tác phẩm cùng tên của tác giả Dan Brown, người
đă gây sóng gió với cuốn “Mật Mă Da Vinci”, cũng
được chuyển thể thành phim năm 2006. Trong nay
mai hẳn sẽ đến lượt sách và phim “Ch́a Khoá
Salomon”, v́ đây là một trong tam phẩm bắt
đầu với cuốn “Thiên Thần và Ác Qủy”
(Cuốn thứ hai trong một sê-ri Tam Phẩm khác đă
được chuyển thể thành phim và sẽ
được tung ra vào ngày 7 tháng 12 sắp tới, là : “Chiếc
com-pa bằng vàng” của Pullman).
Cả hai bộ Tam phẩm đều nhằm công
kích và bôi nhọ Hội Thánh Công giáo, và luôn cho là nhân danh khoa
học và lư trí. “Bộ ba” Tin Mừng đề cập hôm
nay, không phải là những trang giấy, không phải là
những suy đoán với thành kiến và ác tâm xấu xa
của một số người, mà là hiện thực
của đời người, của đấu tranh
giữa sự sống và sự chết, của giằng co
giữa đau khổ và giải thoát: Chúa Giêsu và hai
người trộm. Đáp số đă rơ : Nói theo
Đức Cha Bùi Tuần, đó là “hành tŕnh của đau khổ
cứu độ”. Không có cứu độ nếu không có
đau khổ và đau khổ sẽ không thể
được hiểu và chấp nhận, nếu không mang ư
nghĩa và mục đích cứu độ.
Bối cảnh là
đỉnh đồi Can-Vê với ba thân phận trên ba cây
thập tự giá với hai lối sống khác biệt
nhau, nhưng lại cùng một án phạt và một cách
chết: Chúa Giêsu ở giữa, như một trọng tài,
như một thẩm phán, để nghe hai “bạn tử
tù” của Ngài tỏ thái độ về đau khổ. Hai
con đường – công chính và tội ác - gặp nhau ở
một kết cục bi thảm, hấp hối và dằn
vặt : đau khổ. Thiên Chúa Tạo Hóa Vô Cùng Quyền
Năng và Uy Nghi Thánh Thiện cùng nếm trải đau
khổ đến tận cùng thân xác và tâm hồn giống
như những tạo vật xấu xa tội lỗi.
Đau khổ chẳng tha chẳng chừa một ai.
Là người thật, Chúa Giêsu cũng sợ hăi
đau khổ đến nỗi mồ hôi máu chảy ra.
Đức Cha Bùi Tuần viết : “Trên thực tế
đau khổ dù do bất cứ nguyên nhân nào, đều
rất đáng sợ. Nó có khả năng làm cho con
người suy sụp. Nó có khả năng đưa con
người tới tự tử, tới bất măn,
tới chỗ mất niềm tin vào bạn bè, vào những
người xung quanh. Thậm chí người đau khổ
có thể mất cả niềm tin vào Chúa và Hội Thánh….
Đau khổ đau khổ là quê hương tạm
của mọi người. Ai cũng phải đi qua trên
mảnh đất quê hương này”. Trên những mảnh
đất giống như nhau, luôn có thể sinh sôi nẩy
nở cả loài cỏ dại và cây lúa tốt tươi.
Sở Vương muốn làm nhục Án Tử,
người nước Tề, bèn cho điệu một
người nước Tề bị bắt v́ trộm
cắp (thực ra là do lính nước Sở đóng
giả). Sở Vương nói : “Người nước
Tề hay trộm cắp nhỉ?”. Án Tử đáp: “Chúng tôi
trộm nghe thấy rằng: cây quất mọc ở
đất Hoài Nam th́ là quất ngọt, đem sang cấy
ở đất Hoài Bắc th́ quất chua, cành lá giống
nhau mà quả lại chua ngọt khác nhau là tại làm sao?
Tại v́ thủy thổ khác nhau vậy. Nay thân sinh ở
nước Tề th́ không ăn trộm, sang ở
nước Sở lại sinh ra trộm cắp, có lẽ v́
lư do khác nhau về thủy thổ mà nó sinh ra như vậy
chăng?”.
Cùng là đau khổ, nhưng đối với
những người hiểu được ư nghĩ
cứu độ của đau khổ, như chính Chúa Giêsu
đă dạy và thực hiện nơi chính Người, th́
đau khổ là cách thế duy nhất để chứng
ḿnh t́nh yêu và ḷng trung thành đối với Thiên Chúa và
đối với anh em. Đau khổ không làm cho họ
mất đi niềm cậy trông và hy vọng, trái lại
đau khổ giúp người ta trưởng thành trong
cuộc sống, trong quan hệ với tha nhân và trong
đức tin. C̣n với những người chỉ nh́n
vào đau khổ để bất măn, để oán
hận, kêu ca và than thân trách phận, cho rằng “trời
không có mắt”, th́ đau khổ càng đè bẹp họ,
càng d́m họ xuống trong hố sâu tuyêt vọng. Cây
thập tự giá đem trồng trong đức tin sẽ
cho trái ngọt; đem trồng trong ích kỷ, kiêu căng
th́ chỉ cho trái chua!
Đức Phật
Thích Ca ví “đời là bể khổ”. Nhà thơ Xuân
Diệu của Việt-Nam cũng ví von rất hay, khi ông
dùng câu viết trong sách địa lư lớp Ba : “trái
đất ba phần tư nước” và chỉ thêm vào
chữ “mắt”, để có câu thơ “Trái đất ba phần tư nước mắt”.
Sinh – Bệnh – Lăo – Tử đều là những
đau khổ gắn liền với thân phận con
người; nhưng so với muôn vàn h́nh thức đau
khổ tinh thần khác đến từ vô số nguyên nhân,
th́ “sinh-bệnh-lăo-tử” chẳng là ǵ: đau khổ
của bậc phụ huynh khi thấy con cái ḿnh hư đốn
bất trị; đau khổ trong đời sống
vợ chồng bất hoà bất thuận; đau khổ v́
bị hiểu lầm hoặc chịu bất công; đau khổ
của những người có trách nhiệm khi gần
như bất lực nh́n giới trẻ bị bao vây và
không ít trong số đó ch́m ngập trong dâm ô, sa đoạ,
do ảnh hưởng môi trường giáo dục vô
thần và vô luân; đau khổ của những Kitô-hữu
trong xă hội “văn minh” ở thế kỷ 21 mà c̣n
chịu đủ thứ bách hại dă man như thuở
vua chúa quan quyền xa xưa.
Sau cùng là những dằn vặt lương tâm v́
những sai phạm tội lỗi mà không đủ sức
mạnh tinh thần và đức tin để có thể rút
ra khỏi những vũng bùn nhơ nhớp, hoặc
cất cao tiếng phản bác điều xấu và bênh
vực chân lư, chẳng hạn như trong những vấn
đề đạo đức xă hội ngày nay: ngừa
thai, nạo phá thai, an tử,nhân bản vô tính phôi
người ( và biết đâu ngày nào đó không xa có
thể là chính con người!) hoặc kết hợp
đồng tính. Trong những việc nầy, c̣n biết
đau khổ, c̣n biết thao thức lo âu, cũng là
dấu hiệu c̣n hy vọng.
Người Miền Tây xưa nay “sống chung
với lũ” rất “thuận hoà” và không khó khăn, v́
hiểu được những lợi ích vô cùng to lớn
của lũ sau những đỏng đảnh không
thể tránh của nó. Nhưng khi những người nông
cạn, thiếu bề dạy kinh nghiệm sống,
chỉ dựa vào số kiến thức hạn hẹp và
tham vọng, muốn chế ngự lũ, muốn thuần
phục lũ, th́ những hậu qủa nhăn tiền mau
chóng xảy ra.
Cũng vậy Đau khổ là “thiên thần” hay “ác quỷ” là tùy thuộc
ở cách mỗi người nh́n nhận, đón nhận,
chấp nhận hoặc chối bỏ nó như thế nào.
Chúa Giêsu “vâng lời Chúa Cha cho đến chết và chết
trên thập tự giá”, để bày tỏ t́nh yêu vô biên
đối với Chúa Cha và t́nh yêu thương khôn cùng
đối với con người, v́ “không ai yêu hơn
kẻ hiến mạng sống v́ người ḿnh yêu”.
Sự chấp nhận và thánh hóa đau khổ đó
của Chúa Giêsu đă thấm vào trái tim người
trộm lành, để anh ta cũng biết chấp
nhận đau khổ (như là công bằng và như là sám
hối) và dâng tất cả hiệp cùng đau khổ
của Chúa Giêsu. Từ đó anh trộm lành đă biến
đau khổ thành “thiên thần” và đau khổ của anh
được Chúa Giêsu thánh hoá chúc phúc, đă biến
đổi anh thành “thiên thần”; trong khi anh trộm dữ
nh́n ra “ác qủy” nơi các đau khổ ê chề mà anh ta
phải chịu (thực ra là xứng đáng với các
tội ác của anh). Đắng cay tuyệt vọng đă
biến anh ta thành “ác qủy” khi xúc phạm đến
Đấng Công Chính Vô Tội mà chịu án oan ê chề,
đau đớn c̣n hơn cả anh ta.
Chúa muốn con làm
ǵ? Đă rơ rồi: Chúa muốn con dâng khổ đau và
vượt qua đau khổ như thử thách để
con có thể vào được Nước Trời. Chúa
không muốn con ảo tưởng viễn vông ngồi
cầu xin ngày sau vào được Nước Trời mà
“ngay hôm nay ngươi được ở cùng t trong
Nước Trời”. Chúa là Vua muôn vua; Chúa các chúa, không
phải ở trên trời, mà ngay ở trên trái đất
nầy, trên thế gian nầy. Nếu không, ư nghĩa
vương quốc đâu c̣n giá trị (chẳng khác làm
tướng không lính, làm vua không đất không dân) và
việc truyền giáo cũng dễ bị xem nhẹ, bỏ
qua, v́ truyền giáo là ǵ, nếu không phải là làm mọi
cách để mọi người nhận biết, đón
nhận triều đại của Chúa Kitô và hân hoan “v́ ngay
hôm nay” – hic et nunc - ở trần thế nầy- , họ
sẽ được vào Nước Trời.
Cái giá để vào được Triều
đại ấy – Vương quốc ấy – là phải
phấn đấu, phải đi qua đường
hẹp, phải vác thập giá ḿnh và phải chết
với và như chính Vị Vua Kitô.