T̀NH CA CHO NGƯỜI
ĐƯỢC YÊU
CHÚA NHẬT CHÚA GIÊSU CHỊU PHÉP
RỬA
Mt 3, 13 –
17
ÁO MẶC SAO QUA KHỎI
ĐẦU.
Vào một bửa tiệc, tham dự một
buổi tŕnh diễn ca nhạc hoặc hội thảo các
loại, điều dễ dàng nhận thấy là dù nhân
vật ở các hàng ghế phía dưới sân khấu hay
khán đài có quan trọng đến mức độ nào,
th́ cũng không thể tự tiện dứng dậy tự
giới thiệu ḿnh hoặc lên xuống phát biểu, mà
chưa có giới thiệu và lời mời của các MC
(master of ceremony). Tuy vậy, dù “cầm trịch”
chương tŕnh và phát biểu liên tục, chắc chắn
không ai nghĩ và nói rằng MC là những nhân vật
“đinh” của những buổi tổ chức.
Trong Nho giáo, thuyết chính danh là một trong
những điều luôn buộc tôn trọng ǵn giữ,
nếu muốn quốc gia được an b́nh trong
trật tự hài hoà, bởi “thượng bất chính,
hạ tắc loạn”: người ta có thể chê
thuyết nầy củng cố chế độ phong
kiến và chuyên chế, nhưng các chủ nghĩa và các
chế độ xă hội ngày nay đa số cũng
dẫn tới độc tài, gia đ́nh trị,
đảng trị có khi c̣n khắt khe và bất nhân hơn
nhiều. Hiểu cho sâu xa, thuyết chính danh kêu gọi tôn
trọng vị trí quyền hạn của nhau, đồng
thời chủ yếu buộc những người
đang giữ một thứ bậc nào đó trong xă
hội, phải suy nghĩ và hành xử xứng đáng
với sự tôn trọng và kỳ vọng của
người khác: quân ra quân; thần ra thần; thầy ra
thầy; tṛ ra tṛ. Sự lạm dụng quyền bính,
địa vị và quyền lực có thể xảy ra
mọi nơi, mọi thời.
Trong đoạn Tin Mừng hôm nay, Thánh Gioan Tẩy
Giả cho thầy ư thức sâu sắc của Ngài về
người em họ Giêsu: âm thầm, c̣n vô danh và dáng vẻ
bề ngoài khá tầm thường, nhưng ẩn chứa
bên trong là Đấng Thiên Sai muôn dân trông đợi. Và Ngài,
một người vốn nỗi tiếng từ
trước khi sinh, nay được dân chúng biết
đến, trọng vọng, tin theo, kỳ thực chỉ
là một “tiền hô”, mà ngày nay theo công việc đảm
nhận, th́ cũng chỉ là một…MC.
Người ta vẫn thường lấy câu châm
ngôn “áo mặc sao qua khỏi
đầu”, để vừa nhắc nhở, vừa dằn
mặt những người đang bất măn hoặc có ư
tưởng phản kháng, chống đối. Nhiều
người bất măn v́ cho rằng người
dưới, cấp dưới phải được
lắng nghe, t́m hiểu và công nhận các giá trị, các suy
nghĩ đúng đắn, chứ không thể người
trên, cấp trên cứ ỷ vào thứ bậc, mà coi
thường ư kiến và việc làm của kẻ
dưới . Tâm lư ấy, trong Giáo Hội, đă trở
thành sự ức chế nơi một số người,
dẫn đến mặc cảm tự ti và sự
chống đối trong vô thức, để rồi khi
không làm chủ được nội tâm nữa, do
thiếu đời sống cầu nguyện và khiêm
nhường, họ đă gây ra bao điều đáng
tiếc cho bản thân và Hội Thánh.
Thần học giải phóng hoặc các tư duy thần
học sai lạc về Tín Lư thời gian qua, cho thấy
nhiều người đă xa rời đức tin chính
thống, muốn dựng nên h́nh ảnh một Thiên Chúa,
một Chúa Giêsu Kitô, một Thánh Linh và một Hội Thánh
theo như họ nghĩ, theo ư họ mà họ mệnh danh
là “suy tư thần học”. Dấu đầu hở
đuôi, cái đuôi Xa-tan thúc đẩy họ trở thành
“Đấng Tạo Hoá” để “chế’ ra một
loạt “sản phẩm” mà họ buộc mọi
người tin rằng đó là Thiên Chúa Cha, là Ngôi Lời,
là Chúa Thánh Linh và một Hội Thánh bị hạ thấp
đến mức chỉ c̣n là cái loa và nâng mọi tôn giáo
lên ngang hàng với Kitô-giáo về gia trị cứu
độ.
C̣n nhớ khi nghe tên Đức Giáo Hoàng đắc
cử Biển-Đức XVI chính là Đức hồng y
Giuse Ratzinger, rất nhiều người nghĩ ngay
tới “một bộ mặt bảo thủ”, khó đăm
đăm, cứng nhắc và sẵn sàng giáng sấm sét cho
những người dám viết lách, giảng dạy trệch
ra ngoài giáo lư chính thống của Hội Thánh Công giáo. Người
ta có cảm tưởng rằng “dân chủ” vừa t́m
lại được sau Công Đồng Vatican II, nay
lại bị d́m trong tinh
thần thời Trung Cổ. Không ít người chuẩn
bị cả thế thủ lẫn thế công, để
tỏ rơ lập trường “dân chủ” của ḿnh. Sai
lầm của họ bắt đầu từ đó: Giáo Hội
Công giáo không bao giờ là “dân chủ”, hiểu theo nghĩa
“từ dân - của dân – do dân – v́ dân”.
Điều duy nhất trong những yếu tố
dân chủ nầy có thể hiểu, ấy là “v́ dân”, song
cũng không phải là hoàn toàn. Giáo Hội được
dựng nên một phần “v́ dân” (“v́ loài người chúng
ta và để cứu độ chúng ta…”. Kinh Tin Kính),
nhưng không phải với tư cách là người “làm
chủ”, mà là lănh nhận “kho tàng Bí Tích” (để ban
lại) và sứ mệnh truyền giáo (để rao
giảng Tin Mừng Cứu Độ), với mục
đích cuối cùng là để làm sáng Danh Thiên Chúa. Phần
thưởng – Thiên Đàng phúc vinh - chỉ là kết
quả của việc chu toàn các nhiệm vụ trên đây.
Với lối tư duy trần tục, nhiều
người đă đ̣i phải có tự do hơn và dân
chủ hơn trong Hội Thánh. Điều tất yếu
xảy đến, khi không được đáp ứng
theo các yêu sách ấy, là bất măn, chia rẽ, chỉ trích,
phá hoại và bất phục tùng.
Ở thái cực
ngược lại, mà chỉ căn cứ các biểu
hiện bên ngoài sẽ cho là ngoan ngoăn, hiếu thảo,
đạo đức,
thực chất là ỷ lại, lười biếng,
và cũng gây hại cho bản thân và cho Hội Thánh không kém.
Đó là những người “tri túc, hà thời túc” trong
một Hội Thánh luôn đang trong “dầu sôi lửa
bỏng”, luôn phải hợp nhất mọi sức
mạnh để chiến đấu chống lại Xa-tan
và các thế lực xấu xa không ngơi nghỉ tấn
công Hội Thánh. Họ cho rằng cuộc chiến chỉ
là h́nh thức và Xa-tan làm sao thắng được
quyền năng của Thiên Chúa. Xa-tan và các thế lực
đen tối làm sao phá hủy được Hội Thánh,
khi đă có lời bảo đảm của Chúa Giêsu! Và v́
thế, họ “đắp tai ngoảng mặt ; àm ngơ”
trước bao vất vả đau khổ của Mẹ
Hội Thánh, hững hờ trước sự sa ngă và
mất linh hồn của anh chị em quanh họ; vô
cảm trước những tàn phá của sự dữ, mà
nạn nhân chính là con cháu và những thế hệ
tương lai . Họ trở thành tín hữu đứng
bên lề và nếu xét theo suy nghĩ và hành động, th́
họ mới chính
là những kẻ vô thần!
Hôm nay, qua cuộc gặp gỡ với Gioan
Tẩy Giả và cuộc tranh luận đùn đẩy ngắn
ngủi, Chúa Giêsu đă chỉ cho chúng ta thấy nhiệm
vụ mà mỗi người phải chu toàn theo vị trí và
đấng bậc của ḿnh: Chúa Giêsu không cần đến
bất cứ phép rử nào, nhưng khi thanh tẩy là một
hành vi để khởi đầu cuộc đời rao
giảng công khai, th́ Chúa Giêsu muốn chu toàn một cách gương
mẫu và muốn Gioan Tẩy Giả giữ đúng, làm đúng
chức năng và công việc ông đang làm. Tất cả
đều quy về Chúa và mỗi con người chỉ là
( và phải là) dụng cụ luôn sẵn sàng và sắc bén
nhất, hiệu quả nhất, để cho Chúa dùng, không
chỉ để Danh Chúa được cả sáng, mà c̣n v́
sự cứu rỗi của mỗi người chúng ta và
của tha nhân. Mỗi người đều
được Thiên Chúa định sẵn cho một vai
diễn. Diễn viên dù nỗi danh tài sắc đến
đâu, cũng phải tuân theo kịch bản và sự
chỉ đạo của đạo diễn.
Sự tuân phục đó hoàn toàn tự nguyện và
v́ thế, làm sai, là trái chẳng những phải nhận
trách nhiệm và kỹ luật, mà quan trọng là phản
bội chính ḿnh khi không tuân theo hợp đồng do chính
ḿnh công nhận và kư kết. Thiên Chúa là một đạo
diễn khó tính, đ̣i hỏi rất nhiều ở mỗi
diễn viên. Một vai diễn dù nhỏ đến đâu,
mà nhếch nhác hoặc quá nghiệp dư, sẽ làm hại
không nhỏ công tŕnh của cả tập thể. Nếu là
những vai xuất hiện nhiều, nhiều động tác
và nhiều lời thoại, mà diễn tệ hai, th́ cả
công tŕnh sẽ bị ảnh hưởng trầm trọng,
có khi là bị phá hủy.
Một bản hát được kết lại từ
nhiều dấu nhạc theo ư đồ cà cảm hứng của
tác giả, khi bỗng khi trầm, khi thăng khi giáng: sẽ
ra sao nếu sự có mặt tự tiện và sai âm luật
của dấu nhạc đời con làm cho cả bản hát Hội Thánh ra chói tai và bị la ó
phản đối? Hăy cho con được xếp vào các ḍng
kẻ, trong khúc hát Hội Thánh mà Chúa ưa thích, dù chỉ là
một dấu lặng!
CVK
Nguyễn-Thế-Bài T̀NH CA CHO NGƯỜI
ĐƯỢC YÊU 84