Nguyễn thị Kim Cúc

Seeing

Trưa thứ Tư, khi nghe tin băo Rita tới, ông xếp đă lo lắng bảo nhà cháu sao chép toàn bộ dữ liệu trong hăng vào trong một cái đĩa cứng, rồi mang về nhà .
-“Nếu băo tàn phá hăng đến tan hoang, th́ dữ liệu c̣n được an toàn nơi nhà anh. Hăng sẽ nghĩ ngày thứ Sáu.”

Không chỉ chép vào một cái external HD, nhà cháu c̣n “burn” các programs vào vài ba cái CD, thủ sẵn trên xe. Nhà cháu c̣n vào trang TTSB, ghi lại số phone của Bác Trần Ngọc Ân bên Austin. Chiều đó trên đường về nhà, ḍng người di tản đă bắt đầu làm kẹt xe. Đoạn đường thường ngày đi đi về về chỉ chừng 40 phút, nhà cháu đă phải đi mất tiếng rưỡi. Mọi người trong các con lộ nhỏ đều đổ dồn ra các cây xăng rồi tuá ra HighWay 6. Cả nhà vừa ăn cơm vừa dán mắt vào TV để xem tin tức cập nhật về đường đi của băo. Lúc ấy băo c̣n cách bờ 600 dặm, Các nhà phân tích cho rằng băo sẽ vào ngang bờ biển Matargorda, rồi bẻ quặp lên phiá Đông Bắc. Nghĩa là cha Vinh và nhà cháu đều nằm trên hướng đi của băo. Nhà cháu gọi phone cho Cha Vinh:
-“Chạy chưa ?”
-“Ḿnh sẽ chạy lên Victoria. Ở nhà cha sở Mỹ. Nếu cần thi chạy vào sâu hơn.”
-“Cậu th́ sao ?”
-“Chắc không sao. Nếu có chạy th́ sẽ chạy về phía San Antonio.”
-“Hay chạy qua Autin, nhà của Trần Ngọc Ân.” Cha Vinh gợi ư.

Sáng hôm sau, thứ Năm, nhà cháu dậy sớm, tính chạy vào hăng để đi làm như b́nh thường và đóng các server lại. Mới ra đến ngơ sau, đường Clay, đă thấy xe cộ san sát nhau, chật kín. Nhà cháu vội quay xe về lại. Có vào tới được trong hăng, th́ lúc về, không biết lúc nào mới về được đến nhà.
-“Hi Frank, I cannot make it !” Nhà cháu gọi cho xếp.“- Please shut my computer down. Just in case .”
-“I’ll do that. Be careful. Take care of your family!” Ông xếp, đă ly dị vợ, dễ thương trả lời.

Tám giờ sáng thứ Năm, chú em gọi phone qua nhà:
-“Phone bị ǵ mà từ tối qua đến giờ gọi không được vậy ?”

Chú ấy không cho biện bác, nói tiếp:
-“Chuẩn bị đi. Cả nhà di tản. Sang San Antonio. Ông Bà đang chuẩn bị lên đây. Tới là đi ngay. Em đang t́m các đường trong để đi, không lên freeway I-10.” ”

Có người phải mất 30 tiếng chỉ để đi được một khoảng đường b́nh thường chỉ cần 3 tiếng rưỡi .

Nhà cháu bắt đầu sốt ruột. Khoảng đường từ Southwest lên Katy, thường ngày chỉ cần 40 phút, ông bà phải đi mất hơn ba tiếng đồng hồ. Trời nóng 100 độ F. Xe chạy không dám mở máy lạnh. Sợ tốn xăng và nóng máy. Xe này kế tiếp xe khác, dính sát nhau như nhân t́nh mới quen. Đến nhà cháu đă 1 giờ chiều, Mọi người hăi quá, quyết định không đi đâu nữa. Lúc ấy dự báo đă có kết quả mới. Băo đổi hướng sang bên phía Đông, gần Beaumont. Như thế, nhà cháu bây giờ đă ở hướng cuối gió. Xe cộ nối đuôi nhau kẹt cứng trên một đoạn xa lộ dài hơn 100 dặm, từ Houston lên gần tới Dallas. Nhiều, rất nhiều xe hết xăng nằm ngổn ngang bên cạnh xa lộ. Chính quyền quyết định bắt chước Louisiana, cho xe chạy contra-flow: Mọi lanes cả trái lẫn phải chỉ cho chạy ra khỏi Houston. Có người phải mất 30 tiếng chỉ để đi được một khoảng đường b́nh thường chỉ cần 3 tiếng rưỡi .

Nh́n cảnh đoàn người tránh băo chạy như vịt bị luà, nhà cháu thấy phận người quả là nhỏ bé trước thiên nhiên. Và hơn lúc nào hết câu thành ngữ “gieo gió th́ gặt băo” tỏ ra đúng vô cùng.

Băo thành h́nh do những quy luật vật lư chặt chẽ vô cùng. Nhiệt độ nóng từ nước ở mặt biển làm cho khối không khí bên trên giăn nỡ, nhẹ đi và bay lên cao hút theo khối không khí chung quanh thế vào chổ của nó, tạo thành gió hút. Vùng nước nóng càng rộng th́ sức gío hút càng mạnh, nghĩa là áp thấp càng lớn làm thành cơn băo càng mạnh... Đừng nên giơ tay lên trời mà chỉ thủ phạm. Hiện tượng hâm nóng toàn cầu không thể vô can trong việc h́nh thành các cơn băo mạnh. Những chiếc xe hơi chỉ chở một người hẳn là nặng tội hơn chiếc xa honda 50 phân khối. C̣n chiếc cub hẳn là không thể nhẹ tội hơn chiếc xe ḅ hay xe ngựa. Dù có những phương tiện hiện đại, trước thiên tai, con người cũng vụng về chỉ biết chạy trốn để giữ mạng. Gần một triệu người đổ xô ra đường, rồi chịu trận ở đó. Nếu chính quyền không nhanh chóng giải quyết, khi băo ập đến với chừng ấy xe trên xa lộ, gió cuốn đi như rạ ... Báo chí thấy điều đó nên đăng tin: “Rita trắc nghiệm chính quyền.”

Nhưng đối với nhà cháu, một câu hỏi cứ chực trào lên miệng: “Chúa ơi, sao để chúng con gặp tai ương khốn khó vậy ?”

Vô h́nh trung, Katrina, hay Rita, trắc nghiệm từng người chúng ta.

Vô h́nh trung, Katrina, hay Rita, trắc nghiệm từng người chúng ta.

Trắc nghiệm hay thử thách, nhà cháu muốn dùng cả hai chữ này để diễn tả động từ “to test”. Nhà cháu chợt nhớ tới đời cụ tổ phụ Abraham, Kinh thánh ghi rằng Thiên Chúa “thử thách” cụ nhiều lần. Đâu những mươi lần. Mỗi lần mỗi khó hơn. Mà lần cuối cùng là cầm giao mà giết con ruột ḿnh đẻ ra:
“Sau các việc đó, Thiên Chúa thử ḷng ông Áp-ra-ham. Người gọi ông: "Áp-ra-ham! " Ông thưa: "Dạ, con đây! " Người phán: "Hăy đem con của ngươi, đứa con một yêu dấu của ngươi là I-xa-ác, hăy đi đến xứ Mô-ri-gia mà dâng nó làm lễ toàn thiêu ở đấy, trên một ngọn núi Ta sẽ chỉ cho.-
Après ces événements, il arriva que Dieu éprouva Abraham
-quae postquam gesta sunt temptavit Deus Abraham ".( Stk 22,1) Bản Vulgata dùng động từ “temptare – thử thách, cám dỗ”.

Tại sao Thiên Chúa lại thử thách người ta như thế ? Học sinh ở trường được trắc nghiệm để Thầy Cô biết kiến thức học sinh tới mức nào. C̣n Thiên Chúa, v́ toàn năng, nên trước khi, hay cả khi không cần trắc nghiệm, Ngài đă biết rành rẽ khả năng từng người. Như thế trắc nghiệm hay thử thách không đem lại cho Thiên Chúa thêm điều chi . Trong ngôn ngữ Do thái từ “thử thách”, nisah, cùng gốc với từ nase nghĩa là cái cờ. Cái cờ hiệu được trương cao để xác định lai lịch một cánh quân.

Như thế , thử thách là trương cao khả năng của người được trắc nghiệm. Trắc nghiệm là xác định cao điểm của khả năng từng người. Vượt qua được cuộc trắc nghiệm là biến khả năng thành hiện thực. Abraham cầm dao trên ngọn Núi Moriah cao cả hơn Abraham lúc c̣n dưới chân núi.

Thử thách đến dưới nhiều h́nh thức và thật bất ngờ: Một cơn bệnh không đúng lúc. Đang vội vàng tránh băo mà hết xăng và kẹt xe trên đường. Người thuộc quyền kém khả năng lại vụng về làm hỏng cả chương tŕnh khổ công mấy tháng qua. Người chồng hay vợ vụng xử lại cứng đầu to tiếng (nhà cháu hay “bị rớt” cái trắc nghiệm này, các Bác ạ). Chuyện không đâu lại xảy ra trong nhà trong cửa. Con cái hư hỏng, bỏ nhà ra đi...Katrina một sớm một chiều khiến ta trắng tay....

Có điều chắc chắn là Thiên Chúa không bao giờ thử thách quá sức chúng ta. Nghĩa là chúng ta sẽ không bao giờ thi rớt bài trắc nghiệm Chúa gửi đến, ngoại trừ chính chúng ta cố chấp muốn rớt. Hoặc chúng ta rớt v́ ngay từ lúc đầu, chúng ta không ư thức rằng đây là cuộc trắc nghiệm. Nếu ngay khi lâm vào hoàn cảnh ngặt nghèo, tia sáng lóe trong đầu, chúng ta tự nhủ thầm: “Đây là bài trắc nghiệm Chúa gửi đến” th́ hẳn chúng ta vượt qua dễ dàng ! Mà đó là cách chúng ta thường ứng xử, khi tới an ủi ai trong cơn hoạn nạn hay tang chế, chúng ta thường dùng câu: “Thôi đó chẳng qua là thử thách Chúa gửi đến.”

Có điều chắc chắn là Thiên Chúa không bao giờ thử thách quá sức chúng ta. Nghĩa là chúng ta sẽ không bao giờ thi rớt bài trắc nghiệm Chúa gửi đến, ngoại trừ chính chúng ta cố chấp muốn rớt.

NHƯNG việc người th́ sáng như thế c̣n việc nhà th́ ta quáng lên. Cha Vinh nhắc nhà cháu: “Rita” là tên viết tắt thông dụng của “Magarita”, tiếng Việt nghĩa là hoa “Cúc”, hay “Nguyễn thị Kim Cúc”

Cơn băo Nguyễn thị Kim Cúc hoành hành bên ngoài. Nhưng trong nhà cháu, có một cơn băo khác ghê gớm hơn. Khi ăn cơm trưa chung trong hăng hôm thứ Tư, thấy cô nhà cháu buồn buồn, nhà cháu hỏi ngay:
-“Có chuyện ǵ vậy ?”
-‘Mami có prô-blầm.” Tim giật thót lại, nhà cháu hỏi dồn, miệng cơm trong miệng đắng nghét:
-“Chuyện ǵ ?”
-“Cái anh chàng S. sàm sỡ, tới lấy tay đập vai Máḿ. Lần đầu Máḿ đă trừng mắt. Sẵn cái nhíp, Máḿ đâm cho một nhát. Máḿ nói “Không có giỡn”Vậy mà vẫn chứng nào tật nấy. Lát sau anh ta c̣n tới vuốt tay Máḿ nữa chớ. Sẵn cầm cuốn sách trong tay, Máḿ đập vào đầu anh ta.” Cô nhà tôi chỉ kể gọn lại như thế .

Nhà cháu bỏ ngang bữa cơm ăn dỡ, mặt tím lại và nói ngay:
-“Máḿ phải nói ngay sự việc với chị L.” Chị ấy là Manager trong Production Floor
– “Máḿ mà không nói Bố sẽ nói chuyện ngay với Ông Giám đốc.”
-‘Anh ta trả thù th́ sao ?” Cô nhà tôi c̣n ngây thơ hỏi.

Nếu các Bác cho phép nhà cháu so sánh, th́ nhà cháu nói mà không ngoa rằng cơn băo trong ḷng nhà cháu lúc bấy giờ c̣n vũ băo gấp bội Nguyễn thị Kim Cúc cấp 5. Trong thoáng chốc, nhà cháu nhớ lời bác Tư và nếu lúc bấy giờ có súng trong tay, cái anh chàng S. lúc ấy cũng ngồi ăn phía bàn bên kia, hẳn là phải bỏ mạng.

Nhà cháu biết chắc nhà cháu thi rớt bài trắc nghiệm Thiên Chúa gởi đến đột ngột ấy. Mà nói cho ngay đă có những triệu chứng từ lâu. Cô nhà cháu đi làm về ban chiều hay kể lại những chuyện xảy ra chung quanh ḿnh, trong hăng. Cô nhà cháu đă nhận ra tư cách thiếu đứng đắn của anh ta. Chính nhà cháu cùng đă nhắc chừng để cô nhà cháu tuyệt đối tránh tiếp xúc và tỏ cho anh ta biết rằng anh ta đă đi quá mức cho phép.

Nhưng cô nhà cháu tính hay nhút nhát, muốn giữ nét hoà nhă với mọi người.
-“Máḿ làm như thế là vô t́nh cho người ta một tín hiệu sai lầm. Những người như thế không đủ tŕnh độ để hiểu thấu cái nét cao đẹp của ḿnh .” Bây giờ chó liếm mặt !

Bao tử bắt đầu quặn đau. Trí óc mụ đi. Nhà cháu chỉ biết nhắc lại:
-“Ngay sau giờ cơm, Máḿ phải đi nói cho chị L. biết mọi điều. Máḿ không nói, Bố sẽ đi nói.” Cô nhà tôi thấy t́nh h́nh nguy kịch hơn dự tưởng, đấu dịu :
-“Th́ để Em đi nói.”

Làm như thế là vô t́nh cho người ta một tín hiệu sai lầm. Những người như thế không đủ tŕnh độ để hiểu thấu cái nét cao đẹp.

Nhà cháu bỏ lên pḥng sớm hơn năm phút. Đang ngồi thừ chưa biết phải làm thế nào cho ổn th́ chuông điện thoại vang, cô nhà cháu nhỏ nhẹ :
-“Bố, Anh chàng leader nói với Mámi: Thôi bỏ qua đi cho anh ta. Anh ta biết lỗi rồi !”
-“Máḿ cứ nói với anh ta rằng chính bố bảo Máḿ phải đi nói. Máḿ không nói, bố sẽ đích thân đi nói. Cứ nói anh ta lên đây.”
-“Th́ để em đi nói .” Hai mươi phút sau nhà cháu gọi phone xuống chỗ cô nhà tôi làm. Có tiếng trả lời:
-“Chị T. đi đâu rồi không biết. Chút nữa anh gọi lại .” Suốt buổi chiều, cho đến lúc ra về, nhà cháu thẫn thờ ngồi thừ một đống mà chẳng biết và chẳng thiết làm ǵ. Mắt th́ nh́n trừng trừng cái progress bar cho biết mức diễn tiến của việc sao chép data, mà óc th́ rỗng tuếch và khê đặc.

***

Đâm ra giận cô nhà tôi. Đă bảo không thể nào tử tế với hạng người ấy, vậy mà không chịu nghe lời, lại c̣n nỏ miệng. Lại c̣n nhũn nhặn cho cái thằng mất nết ấy. Hay là...một tia chớp nghi ngờ do điện cao thế hàng triệu ngàn vôn xé rách cái không gian hạnh phúc. Hay là lại có t́nh ư ǵ ....

Lần thứ hai nhà cháu biết ḿnh thi rớt bài trắc nghiệm Chúa đang gửi đến

Phải xua đuổi ngay cái mối nghi ngờ đang phồng to dần trong đầu, như cái nấm bom nguyên tử Hiroshima. Phải đinh ninh trong đầu là cô nhà tôi không có ǵ hết. Chỉ là nạn nhân bất đắc đĩ của một tên vô lại.

Đến khuya sau khi cả nhà mệt mỏi đi ngủ v́ chong mắt xem t́nh h́nh Rita-Nguyễn thị Kim Cúc, cơn giận bùng trở lại, nhà cháu hậm hực hỏi trống:
-“Thế nào ?”
-“Chị L. nói để chỉ ấy “tách ke”.”

Ngày 28 nhà cháu phải bay rồi.Vé về VN mua sẵn từ hai tháng trước. Dù là đang băo trong ḷng và băo ngoài trời, nhà cháu vẫn không thể bỏ lỡ chuyến bay. Vừa sửa soạn đồ đạc vừa bực ḿnh, nhà cháu hét to tiếng :
-“Máḿ ôm đồm cho cố vào. Mỗi valy chỉ được 70 pounds thôi đấy !”
-“Trời đất ơi, mua ǵ mà mua dầu gội đầu nhiều thế ! Cho người ta dầu gội đầu khác nào chê đầu VN dơ !”
- “Lại c̣n mớ quần áo cũ này đem về VN làm chi ?”

Bất cứ lư do ǵ nhà cháu cũng hét toáng lên ! Cả nhà len lén nh́n nhau. Hai chú nhỏ không hiểu sao mà bố lại nóng như lửa thế này. Cô nhà tôi thấy tôi to tiếng th́ nhẫn nhục chịu đựng. Cô ấy hiểu ra được cái lư do ngầm bên dưới khiến tôi dễ mất b́nh tĩnh. Trong t́nh cảnh như thế, có ai b́nh tĩnh được không nhỉ.

Nhà cháu chờ măi đến sáng thứ ba mới báo cho chị N., manager dưới floor rằng hôm sau nhà cháu đi VN, có ǵ cần chị cứ gọi cho cô T. để thay thế. Chị N. hiểu ư. Ngay lập tức chiều hôm ấy, đổi anh chàng gây sự kia sang một “line” khác làm việc. Chị c̣n dặn ḍ cô nhà tôi cẩn thận, có ǵ khác lạ th́ báo ngay cho chị ấy biết.

Cô ấy hiểu ra được cái lư do ngầm bên dưới khiến tôi dễ mất b́nh tĩnh. Trong t́nh cảnh như thế, có ai b́nh tĩnh được không nhỉ.

Nhà cháu lên máy bay với một tạ ch́ đeo trong ḷng. Nhưng với giải pháp của chị N, ít ra cũng yên tâm được một phần. Chứ cứ canh cánh bên ḷng câu chuyện nhà như thế th́ hẳn suốt một tháng vắng nhà, nhà cháu sẽ như anh mộng du.

Hết một tuần đầu bận rộn với công việc trong xứ, nhà cháu quên bẵng nước Mỹ xa xôi. Hơn mười năm xa quê, nay trở lại, nhà cháu không thấy lạc lơng tí nào, mà vẫn có cảm tưởng ngỡ như ḿnh không hề đi xa. Sáng tối đi lễ đi đọc kinh, trưa chiều hai bữa ăn cơm chung với cha xứ. Hai cha con bàn về đủ thứ chuyện. Những bận rộn cho việc tổ chức ngày lễ mừng 50 năm thành lập xứ đă chiếm hết tâm trí, sức lực và thời giờ, khiến nhà cháu quên hết mọi eo sèo trong cuộc sống Mỹ. Quên hẳn hai cơn băo Nguyễn thị Kim Cúc.

Mười ngày sau, nhà cháu mua cái thẻ điện thoại, gọi về Mỹ :
-“Máḿ, sao rồi ? Có ǵ trục trặc nữa không ?” Chàng mộng du lên tiếng
-“Không. Mọi chuyện tốt đẹp.” Mặt trận miền Tây vẫn yên tĩnh .
-“Bố hỏi chuyện ở hăng kia.” Tim đập thót lên, môn đệ Thomas hỏi vặn.
-“Th́ ở hăng chứ sao. Anh chàng ta “đi kinh tế mới” rồi.” Cô nhà tôi dùng tiếng lóng, nhưng nhà cháu hiểu ư nghĩa.
-“...” Sụt sùi trong bụng, nhưng nhà cháu cố ư im lặng.
-“Alô ?” Thắc mắc hả ? Cho chừa ! Ai biểu không chịu nghe lời ta làm chi !
-“Bố đây.” Trấn an. Nhà cháu xuống nước, trấn an, giọng trầm xuống.
-“Sao không nói ǵ cả vậy ?” Hăy đợi đấy.
-“Bố đang ngập ngừng, định nói cái này máḿ muốn nghe không ? ” Phải làm ra vẻ bí mật chứ.
-“Nói đi .”
-“Màḿ , I love you.” Nhà cháu cho rằng ḿnh qua được bài trắc nghiệm.
-“Vậy sao mấy bữa to miệng la người ta dữ vậy ?” Á chà, không vừa rồi. Con mèo hiền lành biến thành sư tử Hà đông .
-“Ai bảo không nghe lời bố dặn làm chi. Bây giờ th́ có nghe chưa ?” Anh chàng nông dân đang quật roi vào ḿnh con hổ bị trói, khi nó muốn xem trí khôn của người.
-“Gớm ! Nghe rồi !” Con hổ chịu thua, xin tha .
-“Thề ?” Đóng cũi cho chắc để mong nhốt hổ .
-“Thề.”
-“Có bia ôm bia iết ǵ không đấy ?” Á chà, con hổ quật cường, vẫn chưa tâm phục khẩu phục, mà c̣n bắt nọn người thợ săn .
-“Không hề.” Thành thật khai báo .
-“Thật không ?” Công an chấp pháp lấy cung.
-“Thật mà.” Kẻ t́nh nghi tự bào chữa.
-“Thề ?” Đồ bắt chước. Copycat chiến thuật !
-“Thề.”

Ra khỏi pḥng gọi điện thoại, nhà cháu thấy nắng NhaTrang rực rỡ hơn, vàng óng hơn. Gặp ai nhà cháu cũng muốn hôn một cái.

Quả thực cơn băo Rita-Kim Cúc đă tan .


Trích từ Chuyện Nhà tôi by KHG Press.

Xem các bài viết khác trong Lớp Ngôn sứ , Khoá 15 GHHV Đà Lạt Việt Nam.