Chuyện Nhà Tôi

1 2 3 4 5

MichelAnge


 

 

 

 

Ngày 30 tháng 9 năm 2004

Chuyện Nhà tôi (7)

Sau khi nhắm mắt nhắm mũi mua nhà được một năm, nhằm lúc phân lời xuống thấp, chúng tôi refinance lại tiền nhà. Thay v́ phải trả ṛng ră 30 năm, chúng tôi chấp nhận chịu chương tŕnh 10 năm.

–“ Bố 50 rồi. Mười năm th́ may ra c̣ng lưng c̣n kịp trả tiền nhà cho em.”

Nghe tôi nói thế, cô nhà tôi cười tươi tắn.

–“Nhưng mà Máḿ cũng phải bớt tiêu pha mua sắm đi đấy nhé ! Cuối năm c̣n phải tiền thuế nữa đấy .”

Giọng Ba Làng

-“Th́ cũng phải chợ búa nữa chứ bẩy ?

- “Bố không nói tiền chợ .

–“ Bố không thấy em toàn mặc đồ sale thôi sao ?

Chuyện này th́ tôi chịu thua. Cô nhà tôi cũng tiết kiệm ra phết, tôi phải công nhận như thế. Nhưng tôi vẫn cứng đầu, nghĩ thầm: ”Tại v́ Máḿ nhỏ con. Đi vào mall phải vào quầy petite hay vào quầy dành cho thiếu niên” Không biết tôi nghĩ như thế, hàm ư rằng những ḿnh hàng đó, có nhiều loại sale, và giá rẻ hơn thường, có đúng không? Nhờ các Dâu SB khác soi sáng cho vấn đề này. Ấy là do tính bướng bỉnh cứng đầu của tôi mà tôi cố chấp. Nói cho có làm vậy .

Có chuyện này th́ tôi thua đậm, kể lại hầu các Bác.

Khi mua nhà xong, nhà cửa trống trơn. Tường không có một bức tranh. Pḥng khách không có lấy được một cái TV.

–“Bố phải sắm một cái dàn karaokê đi Bố !

Thấy nhà cháu nghiêng mắt nh́n, cái nh́n có vẻ là lạ, cô nhà tôi đọc thấy được hai cái dấu hỏi to tướng trong mắt tôi, vội trả lời :

-“Th́ cho hai đứa nhà ḿnh có dịp đọc tiếng Việt chứ lây .”

-“Nguỵ biện.

Cô nhà tôi biến thành con nai tơ vàng ngơ ngác:

-“ Nguỵ biện” là ǵ em không hiểu?

-“Là đưa ra một cái lư do không đúng, không vững.”

Con nai biến thành con cáo lém lỉnh của LaFontaine:

- ”Anh Em hai đứa nó sẽ đọc theo chữ chạy trên màn h́nh, để học thêm nhiều từ tiếng Việt.

-“Máḿ tưởng hai đứa nó đọc theo kịp hàng chữ trong bài hát sao? Máḿ tưởng hai đứa nó biết chiến tranh và thích những câu như “Em hậu phương c̣n Anh nơi tiền tuyến ” sao ?

-“Th́ ḿnh phải cắt nghĩa cho nó chứ.

Tôi, chính tôi, bây giờ bắt đầu dùng lối nguỵ biện:

-“Lúc Máḿ đang hứng chí hát mà con nó hỏi “Máḿ ơi chữ “hậu phương” có nghĩa là ǵ, th́ Máḿ có dừng lại mà cắt nghĩa hay là quát nó: “Yên nào, để mẹ hát xong đă , con ?

Cô nhà tôi chuyển sang thế công :

-" Nếu Bố không thích karaokê th́ thôi. Nhưng em sẽ mua cái bàn ăn. Bố không thích em cũng mua .

Một hôm báo sale gửi đến nhà. Một tiệm bàn ghế chụp h́nh hai ba bộ bàn ăn, kèm theo con số 70% in đậm bằng màu đỏ to tướng chiếm hơn nữa trang. Cô nhà tôi hí hửng dí cái h́nh vào trước mặt tôi:

-”Bố thấy bộ này được không ? Giá ba ngàn rưỡi,bây giờ hạ xuống c̣n ngàn hai năm chục. Vậy là được rồi. Mà lại là gỗ tốt.

Nhà cháu nh́n tờ báo quảng cáo, thấy được cái phao cứu mạng, nhà cháu hỏi:

-“Máḿ có thấy chữ ǵ đây không ?

-“Đâu ?

-‘Đây.

-“Victoria

-“Hiểu không ?

Con thỏ bạch ngây thơ :

-“Không !

-“Bộ bàn ghế này kiểu cổ, thời Nữ hoàng Victoria. Máḿ không thấy lưng ghế rằn ri, chạm trổ loè loẹt. Nhà ḿnh thuộc kiểu tân thời . Hai thứ ấy không hợp nhau”.

Tôi chờ cho vị thuốc đắng ngấm tới tận ruột, rồi thêm:

-“Với lại..?

-“Ǵ ?

-“Bộ bàn ăn này to đùng. Nguyên tám cái ghế to như ghế bành này thôi, cũng đă chật cái pḥng ăn nhà ḿnh, th́ cái bàn em tính kê chổ nào ?” Tôi bồi thêm không nhân nhượng -”Ở ngoài sân cỏ à ?

Cô nhà tôi đuối lư, mặt nghệt ra, thấy tội nghiệp.

Tôi thấy tôi tàn bạo. Nàng có lăng xăng , th́ cũng là lo lắng làm đẹp cho cái tổ ấm chung, chứ có ǵ là quá đáng đâu. Tôi xuống nước, giơ ra một cái phao :

-“Nếu em thi đậu vào quốc tịch, th́ Bố chiều ư Máḿ để Máḿ mua bộ bàn ăn .

Ba năm trước, cô nhà tôi đă phải thi ba lần mới được cái bằng lái xe. Làm tội tôi phải nghĩ làm để chở đi chở về. Cô nhà tôi phân bua :

-”Em lái, cái ǵ họ cũng nói gút gút hết, vậy mà lại rớt.” Một lần de xe không chịu quay đầu ngó lại đàng sau. Một lần cẩn thận quá, chạy chậm hơn tốc độ b́nh thường, và “không quan sát kỹ khi tới các ngă đường.

Sau dịp HộiNgộ đúng ba hôm, tôi chở cô nhà tôi đi thi quốc tịch. Chưa đầy hai mươi phút sau, cô nàng hớt hải đi ra, mặt lộ vẻ lo lắng. Thấy cô đứng hỏi chuyện một người đă thi trước ḿnh, tôi lại gần :

-“Sao rồi ?

-” Đi Bố

-“Về chứ ?

-“Không, Đi .

-“Đi đâu.

-“Đi mua bộ bàn ăn !

Tôi không tin cô nhà tôi có thể một lần mà thi đậu:

-“Thật không ?

Cô nàng đưa ra tờ giấy kết quả: Chỗ ô vuông bên cạnh hàng chữ :”You pass the history test” Một dấu thập đỏ to tướng đang nhảy nhót vui vẻ . Nhưng bên cạnh hàng chữ “A decision about you is not available now”, tôi cũng thấy môt dấu thập đỏ to tướng nghiêm khắc. Một cô luật sư tới gần bên cắt nghĩa :

-“Cô nhà đă thi đậu rồi. Nhưng họ c̣n kiểm tra tên. You have a name check

Chả là, khi xuống máy bay, ông Mỹ ở phi trường chỉ ghi vào thẻ xanh “QuangT” thay v́ nguyên tên .

Trên đường về, tôi thắc mắc một cách ích kỷ nhỏ nhen :

-“Em thi đậu cái một , Bố cũng cho là tài. Chắc là may rủi.

Cô nhà tôi vui vẻ trả lời :

-“Chắc tại Em lo cho buổi Hội Ngộ nên Chúa thương. Mấy ngày đó em có học được câu nào đâu .

-“Vậy th́ em học thêm cái ǵ đi. Khi nào sắp thi, Bố sẽ mời các Bác về Hội Ngộ lần nữa. Thế nào em cũng đậu.

 

 

 

Ngày 1 tháng 10 năm 2004

Chuyện Nhà tôi (8 )

Nhà nào cũng có những chuyện cỏn con vui vui để kể ra, phải không các Bác. Nhà cháu cũng thế. Nhân cái hào hứng dư âm của buổi Hội Ngộ vẫn c̣n, lại thêm sự trợ lực của chị Tân, tuần vừa rồi vừa gọi phone xuống, nên nhà cháu mạnh dạn cà kê tiếp .

Không biết hai cô nói chuyện với nhau thế nào, mà sau khám phá ra là dám hai cô có họ hàng xa gần với nhau lắm. Chị Tân đă rời quê vào BaNg̣i Xuân Ninh ở từ lúc nhỏ. Chị Tân khuyến khích: -“Viết đi chị Tuyến. Viết cho vui.

Chuyện phone xong , cô nhà tôi kể lại chi tiết cho tôi nghe, và “hăm doạ“:

-“Bố liệu hồn đấy. Em có đồng minh rồi. Nếu bố mà không nên không phải với em, em sẽ lên Net .

Cô nhà tôi vậy mà khôn lắm. Nàng không viết, mà bắt tôi làm thư kư riêng :

-“Nhưng em không thèm viết đâu, Bố viết cho em được rồi.

Lư do:

-“Như thế Bố không thế nào “nói xấu” Máḿ được.

Tôi trả giá :

-“Bố không viết ra những cái xấu của Máḿ đâu.”

Tôi cười cười tiếp:

-“ Bố chỉ viết sự thật thôi.

Cuối cùng tôi thêm:

-“Bố cám ơn Chúa v́ Chúa cho Bố sống chung với một bà thánh.

Cô nhà tôi chưa hiểu ra, nên thả một ḥn đ̣i, ḍ chừng nước sâu hay cạn:

–“Sao Bố lại nói vậy ?

-“Mọi chuyện xấu xa sai trái th́ Máḿ đổ lỗi cho Bố. C̣n cái ǵ đúng th́ Máḿ nói: Thấy chưa Em đă bảo mà ! Như thế th́ Máḿ là thánh rồi chứ c̣n ǵ nữa ?

-“Vậy th́ Em sẽ viết để cho các Bác thấy Bố bắt nạt em như thế nào !

Cô nhà tôi nói không ngoa.

Ư ḿnh liền ông, lại nóng tính, tôi cứ muốn hễ nói ra là người khác phải nghe theo lời ḿnh, và nghe theo ngay lập tức, nên nhiều khi cả vú lấp miệng em.

Nhớ khi c̣n mặc áo chùng thâm, nhà cháu đă từng đánh đám trẻ nít BaLàng mỗi tên một roi vào mông, v́ lẽ không nghe lời Thầy dặn . Đêm Phục Sinh năm ấy, trước khi làm Phép Lửa cuối Nhà Thờ, nhà cháu đă dặn đi dặn lại các em rằng th́ là cứ đứng tại chỗ, nghiêm trang, chung quanh cây nến Phục sinh. Khi Cha Chủ tế xướng “Ánh Sáng Chúa Kytô “ th́ thưa “Tạ Ơn Chúa” rồi sẽ tự động đi thành hàng đôi giữa nhà thờ mà đi lên, bái chào Thánh Giá, rẽ sang hai bên, và tuần tự vào chỗ. Vừa đẹp vừa nghiêm trang. Vậy mà khi thưa “Tạ ơn Chúa” xong, ai nấy ùn ùn, láu táu như đàn ong vỡ tổ, ồn ào tranh nhau đi kiếm chổ, làm cả Nhà Thờ bắt chước theo. Cha Chủ Tế một ḿnh với vài ba chú giúp lễ lủi thủi rước cây nên Phục Sinh lên.

Lễ Phục sinh đêm đó, ngoài các Bài Đọc, vốn đă nhiều và dài, ba bài Cựu Ứơc , môt bài Thánh Thư, bài Phúc Âm, Bài Exsultet, và bài giảng của Cha Chủ Tế, các em c̣n phải nghe thêm bài giảng của Thầy và một con lươn mang về .

Sau này nhắc lại chuyện cũ tích xưa, nhà cháu hỏi một em đă có gia đ́nh, hồi đó bị đánh như thế có tức không. Em vừa cười vừa trả lời :

-“Dại ǵ mà không tức ?

–“Sao hồi đó cả đám đi đâu ai cũng dành nắm tay Thầy Khg ?

Không có tiếng “xí” nào dài hơn tiếng xí nghe được lúc bấy giờ.

Dĩ nhiên bây giờ th́ các Bác bĩu môi cho nhà cháu là đang c̣n phong kiến và không có sư phạm, lạm dụng cái áo. Đúng vậy, nhưng thời đó (1977- 1990), đe bằng cái roi mà lại được việc . Các cô giáo dạy trường Cấp Một và Cấp Hai tại Vĩnh Hải, khi nói mà các em BaLàng không nghe lời, chỉ cần dọa: ”Cô sẽ mách Thầy Khg”. Thậm chí các Anh CA, muốn nhắc nhở các em điều ǵ cấp tốc, chỉ cần nhờ Thầy nhắc thêm cho một tiếng trong Nhà Thờ.

Mà các Bác đừng tưởng nhà cháu là Quan Công. Quỳ ở ghế sau, đóng vai ông quản giáo, coi các em trong Nhà Thờ , thấy em nào nói chuyện hay nghịch phá trong giờ Kinh Chiều, nhà cháu chỉ đưa cho em đó cái roi, tự xử, muốn tự đánh ḿnh mấy cái th́ đánh.

Có em chỉ xin Thầy đừng về mách Bố mẹ em nhá.

V́ vậy khi sống đời gia đ́nh, th́ quen mất nết đi rồi. Xin các Bác đọc thành quen mất “cái nết” chứ đừng hiểu là nhà cháu quen (thói) “mất nết”. Nhà cháu có mà ốm đ̣n với cô nhà cháu. Ǵ chứ, không dám đâu !

Nóng tính nhất đối với cô nhà tôi có lẽ là lúc nhà cháu tập cho cô ấy lái xe. Không cứ ǵ nhà cháu, bất cứ ai tập cho người khác lái xe cũng mau nổi nóng và lên giọng như “một chổ không ai”(*).

Cô nhà tôi lúc ấy, ngồi trước tay lái, nước mắt lưng tṛng. Tôi cũng ngồi thừ người và hối hận, nh́n thẳng ra phía trước :

-“Tập lái xe mà rầu rĩ khóc như cha chết mẹ chết không bằng !

Cô ấy mếu máo, tủi thân :

-“Bố nghĩ coi. Có ai tập lái xe cho vợ mà la lối như Bố không?

Tôi vẫn cương, tự ái đầy ḿnh, không chịu nhận lỗi, Vừa cho ḿnh là quan toà vừa làm luật sư tự bàu chữa :

-“ Nhưng Bố đă nói biết bao nhiêu lần mà không chịu nhớ cho.” Tôi–ông bố la con gái lớn.

-“ Khi sang “len” th́ phải ngó trước ngó sau, báo đèn “xít nhô” cẩn thận.” Tôi-thầy giáo dạy học tṛ.

–“Lái xe là không được phép sai. Chỉ cần sai một cái là tai nạn liền” Tôi-Quan toà nói với bị cáo. Câu này nói với giọng kẻ cả, tuy đă xuống cung.

-“Bố không muốn xe khác nó mà tông Máḿ một cái th́ Bố có mà đem rổ ra hốt cũng không hết.” Tôi-anh chồng nóng tính bắt đầu biết hối lỗi, nói với cô vợ hiền tính bên cạnh. Ư tôi muốn nói đem rổ ra hốt xác. Cô nhà tôi hết thút thít.

Tôi-luật sư kết thúc việc tự bàu chữa, với một giọng thật trầm:

-“Bố không muốn bố ở góa !

Bảy giờ sáng Chúa Nhật. Đường xá vắng hoe. Chúng tôi chọn khu công xưởng để tập lái xe ngoài đường. Trời trong xanh trên cao. Nắng vàng rực rỡ bên ngoài .Vậy mà trong xe lại mưa phùn gío bấc, tuy đă tạnh. Chúng tôi ngồi yên như thế một lúc lâu. Cho đến lúc một chiếc xe chạy ngang qua, bót c̣i tin tin . Tài xế ngó qua xe chúng tôi đang đậu nghêng ngang giữa đường, ngạc nhiên v́ hai vợ chồng lạ lùng này .

-“Cho Bố xin lỗi

-“ Lỗi với phải. Em không học với Bố nữa. Em nhờ người khác

Tôi nghĩ đến một ai đó ngồi chung với cô nhà tôi một ḿnh trong xe. Không đồng ư. Dại ǵ mà đồng ư. Nhưng chỉ nói tránh đi:

-“Ba trăm rưỡi đấy cô ạ . Một tuần lương đấy. Thôi đi về

-“Em không lái nữa. Bố lái đi.

Buổi tập lái xe hôm đó kết thúc sớm hơn dự định .

 

Ghi chú

(*) Lời bài hát của Phạm Ni Tấn :

“Nếu đôi lúc nghe giảng bài con ngủ gục,

Hoặc reo ḥ như một chổ không ai,

Thầy tha thứ cho con đừng trách phạt ,

V́ bây giờ không c̣n chổ rong chơi ...”

 

 

Ngày 1 tháng 10 năm 2004

Chuyện Nhà tôi (9)

Thỉnh thoảng cô nhà tôi lo lắng nói với tôi :

-“Hôm nào Bố phải chở em đi Bác Sĩ

-“Mà bệnh ǵ vậy ?

-“Chổ này của em nó cứ đau đau.”

Cô nhà tôi đưa tay xoa xoa dưới xương sườn cụt bên trái.

Kiến thức cơ thể học cuả tôi không nhiều quá lớp Terminale Serie D.

-“Coi nào...

Bác sĩ Khang lấy tay t́m vị trí.

-“Chỗ này là ruột thừa.” Tôi không nhớ ruột dư nằm bên phải hay bên trái nên xoa xoa cả hai bên hông, gần phía háng.

-“Chổ này là thập nhị chỉ tràng.“ Tôi nhấn hai ngón tay ngay chổ cái ức lơm vào.

-“Là cái ǵ vậy ?” Cô nhà tôi lo lắng hỏi .

Nhà thông thái trả lời:

- “Là cái khúc ruột dài mướ hai phân.

-“?

-“Em không hiểu đâu !” Tôi nói với giọng bí mật và kẻ cả.

-“Mà Em đâu có đau những chổ đấy. Em đau chổ này.

Cô nhà tôi cầm mấy ngón tay tôi nhấn vào cạnh nương long bên trái của nàng. Chổ này th́ tôi... chịu. Bao tử ? Gan ? Cật ? Mật ? Tụy tạng ? Hay lá lành đùm là lách ? Ư nghĩ trong đầu tôi cũng “líu lưỡi” như cháu nhà tôi khi đọc câu ca dao “lá lành đùm lá rách “.

Nghĩ ra sáng kiến trong đầu, tôi kiêu hănh đi lấy một lá cao Salonpas dán vào chổ đau của nữ hoàng.

-“Lá nào th́ cũng thua lá cao. Cách hay nhất là em đừng nghĩ đến ḿnh bị bệnh. Ư chí của ḿnh là liều thuốc mạnh nhất .

Nói thế để trấn an nàng, chứ ḷng tôi cũng lo lo. Hôm trước Bác HXLư có nhắc đến bệnh ung thư Pancreas, trước giờ người ta ít ngờ đến, nên đến khi phát giác ra th́ đă muộn .

Cô nhà tôi nằm một lát th́ thấy hết đau thật.

-“Sao bố giỏi vậy ?

Tôi nổ như ḿn:

-“Bạn thân của bố làm Bác Sĩ bên Pháp mà !” Tôi nghĩ đến hai bác Hoà và Thực tôi đă lạm dụng dựa hơi mà chưa ...xin phép.

Cô nhà tôi ít đau ốm. Chỉ thỉnh thoảng ban sáng nhổ nước miếng có chút gân máu tươi.

–“Bữa nào mà căi nhau to tiếng với Bố th́ em hay bị như thế .”

Tôi bồi thêm:

-“Chả nhẽ Máḿ tức bố đến thế cơ à ?

Trước buổi Hội Ngộ vài ba tuần, cô nhà tôi bị cúm,. Sốt cao đến độ không đi làm được. Cả ngày thứ Sáu nằm li b́, không ngóc đầu dậy nổi. Mấy cháu nhỏ cũng lo lắng ra mặt, sợ mẹ có chuyên ǵ. Chiều thứ Bảy tôi hỏi liệu có dậy nổi mà đi tập hát đi lễ được không? -“Được mà !” Suốt hơn nữa tiếng lái xe tới Nhà Thờ, cô nhà tôi ngủ li b́ .

Trưa Chúa Nhật, bếp lạnh tanh. Sau khi ăn ba gói ḿ cầm hơi, tôi nói oang oang với hai cháu :

-“Hay là chiều nay bố chở cả nhà đi Katy Mall. Ba bố con ḿnh vào tiệm sách để Máḿ đi cho sởn sơ.

Phù đổng Thiên vương nằm bẹp dí trên giường ba từ bữa nay, bỗng vùng dậy, tuy giọng c̣n thều thào :

-“Ừ đúng đấy, Máḿ cần trả mấy món đồ.

Từ hai giờ chiều cho đến bẩy giờ tối, ba bố con ngồi đọc gần hết mọi sách trong tiệm sách duy nhất của Katy Mall. Hai cháu nhiều lần tới hỏi tôi :

-“Sao Máḿ đi lâu vậy ?

-“Bố cũng không biết !

Ông trời cũng chưa chắc biết.

Đến bảy giờ rưỡi, giờ Mall đóng cửa, ba bố con đành đi ra. Lúc bấy giờ mới thấy Phù đổng Thiên Vương tại chổ hẹn, mặt tươi như hoa, hai tay hai túi đồ thật to.

Tôi cười cười

-“Mámi trả đồ của cả hàng xóm nữa hay sao mà lâu vậy ?

Cô nhà tôi vui vẻ, không nhận ra tôi đang châm biếm.

-“Bố th́ biết ǵ. Máḿ mua được cho hai anh em quần áo để đi học cho năm tới đây.

Nh́n cô nhà tôi lúc bấy giờ, tôi không tin là cô đang bị bệnh. Hóa ra c̣n có một thứ thuốc trị bệnh hiệu nghiệm hơn cả ư chí .

 

 

 

Ngày 4 tháng 10 năm 2004

Chuyện Nhà tôi (10)

Cả vú lấp miệng em.” Có lần nhà cháu viết về chính ḿnh như thế.

May mà cái đấy nhà cháu nó nhỏ, lép kẹp, cầm bằng không , mà cũng chẳng dùng vào việc ǵ, chứ mà nó phông phổng bằng trái chanh hay to to như quả cam như... của... cô... (Thôi nhà cháu không dám viết tiếp, sợ các Bác mất ḷng khiết tịnh ) th́ chắc hẳn có người đă chết nghẹn v́ cái tính tự kiêu của nhà cháu rồi .

Mà đúng như thế các Bác ạ. Khi sống chung và đụng với người khác – trong Chủng Viện dù có thân mấy cũng không hề nằm chung giường, giờ đây th́ phải nằm cùng giường với “người ta” - th́ nhà cháu mới phác giác ra ḿnh tự kiêu dễ sợ.

Cô nhà cháu mạc khải cho biết thêm:

-“ Vậy mà Bố c̣n vẫn cứ già mồm, ngoác miệng ra cho ḿnh là đúng.

Cái lối lư luận :

-“Bố học tám năm Chủng Viện này. Cuối năm c̣n đứng thứ sáu trên bốn mươi nữa.

Tôi giở cuốn Kỷ Yếu TCV Sao Biển năm 1964-1965 bác Vinh mới photocopy cho một bản, rồi chỉ vào cái hàng thứ sáu, trang thứ ba trước trang antepenultième, để thêm trọng lượng cho quyết định của ḿnh, đều bị cô nhà tôi phán cho một câu : -“Kiêu tợn !

Chẳng nói ǵ đâu xa. Hôm chúng tôi cùng với gia đ́nh một người bạn kéo xuống Xóm Vắng-Port O Connor thăm cha Vinh. Chúng tôi đi đă trễ, lại không có cell phone, nên hẹn nhau cứ 10 phút là để đèn hazard, cho đến khi hai xe thấy nhau, đề pḥng chuyện ǵ xảy ra th́ biết mà giúp nhau. Nữa chặng đầu, xe người bạn chạy trước. Tôi cứ đăm đăm ngó vào hai cái đèn đỏ của chiếc xe van chạy trước mà đuổi theo. Cô nhà tôi phải nhắc chừng: -“Gần trăm hai rồi. Cẩn thận đấy Bố ạ .”

Cho đến khi chạy qúa trạm nghỉ ngơi gần Victoria th́ tôi mới biết ḿnh đă lầm. Theo đuổi một cái xe không phải là xe bạn ḿnh.

Cô nhà tôi cằn nhằn:

- “Bố phải nghĩ cho hai đứa đi restroom chứ”.

Tôi chống chế:

-“ Bố hỏi, tụi nó nói nhịn được mà.

Gà mẹ xù lông bảo vệ con ḿnh cương quyết chống lại diều hâu nỏ mỏ:

-“ Con nó nói thế nhưng ḿnh cũng phải thấy xa chứ .

Tôi hỏi lại hai đứa ngồi sau :

-”Hai đứa nhịn được không con ?

-“Dạ được.” Nhưng giọng yếu x́u v́ thấy Bố Mẹ gắt với nhau .

Ngay lúc ấy, xe tới chỗ quẹo vào đường 185 đi SeaDrift và Port O Connor. Tôi đang loay hoay để ra exit th́ cô nhà tôi bảo:

-“Bố ghé vào tiệm MacDonald để chờ.

Nhưng xe đă chạy qúa vào đường 185.

Cô nhà tôi cằn nhằn :

- “Người ǵ mà...

Tôi bảo :

-”Th́ chạy thêm một chút nữa , tới chố thoáng đăng, dừng xe bên đường chờ cũng được mà !

Tiếng chép miệng gói ghém cả một sự bực ḿnh nhưng nhẫn nhục nuốt lại:

-“Người ǵ mà lạ lùng. Đă vậy th́ ta ghé vào tiệm MacDonald có phải hơn không ?

Cô nhà tôi nói đúng quá đi chứ.

Nhưng lúc bấy giờ tôi chống chế, và dùng cơn giận của ḿnh để che cái thiếu sót và dốt của ḿnh.

Giọng tôi lên cao một quăng năm tăng, một quăng nghịch không nên dùng trong hoà âm:

-“ Em ngồi bên th́ thẩy cái MacDonalds, Chứ Bố đang c̣n lái xe, ngay đàng sau có cái xe18 bánh, cả hai đang t́m ngơ ra , th́ làm sao mà kịp thấy hai bên đường. Với lại đường lạ, ban tối.“ Tôi kiếm ra được nhiều lư do tự bào chữa.

Cô nhà tôi không chịu thua, ngó ra ngoài cửa, lập lại:

-“Cái tiệm sáng choang như thế lại không vào, bây giờ giữa đồng không mông quạnh bắt con người ta xuống !

Tôi không nói. Mà có nói lại được đâu! Ḿnh sai qúa mà.

_” Thôi xuống đi tiểu, con.

-“I don’t want to do it right here” Cháu Nhỏ nói giọng van lơn.

Tôi van lơn nó tha thiết hơn:

-“Lỡ rồi con,. Con tè ở đây cũng được.” Cháu nhỏ miễn cường vâng lời. Cháu lớn bắt chước theo .

Trăng rằm sáng vằng vặc trên cao. Mới chín giờ, nhưng giữa đồng không mông quạnh, cảnh vật thanh vắng, khiến tôi tưởng đă khuy lắm rồi.

Tôi đứng sát môt bên cửa xe, phía đường, có ư đề pḥng. Mỗi khi có xe chạy qua, gió thốc mạnh, tôi muốn chao nghiêng. Lúc bấy giờ tôi mới thấy ḿnh dại. Ngồi trên xe, chạy tốc độ 80 miles, tôi không nhận ra mức nhanh của vận tốc 120 cs/giờ. Bây giờ đứng sát bên đường, tôi cảm nghiệm được tốc độ Thần Chết vù qua mặt.

Tôi vội vàng ngồi vào trong xe. Cửa bên hông mở toang, che khuất cô nhà tôi.

Khi nàng vào lại trong xe, tôi hỏi:

-“Sao Máḿ không nói cho Bố biết.”

-“Bố phải biết chứ. Lái xe hai tiếng đồng hồ th́ phải dừng cho người ta xuống xả hơi chứ!

Tôi ngây thơ:

-“Bố tưởng em “giữ” được.”

Giọng BaLàng :

-“Giữ mà tế vá!

Suưt nữa th́ tôi bật cười .

Nàng không cho tôi cười. Hai mướ lăm dặm kế tiếp, nàng nói liên tục cho hả cơn bực tức. Tôi càng chống chế, cô nhà tôi càng nói.

Cuối cùng, tôi gắt lên, không c̣n “Màḿ mámiết” ǵ nữa :

-“Em c̣n nói nữa, em có tin là bố xe quay xe về nhà ngay bây giờ không ? Đi chơi mà gắt gỏng như thế này, chả lẽ lại vác cái mặt cau có gặp Cha Vinh à ?

Chỗ đó chỉ cách nhà Cha Vinh c̣n 20 miles, cách Houston 160 miles.

Cô nhà tôi lên giọng một quăng Bẩy:

-”Về th́ về, Em không sợ. Em sẽ nói cho Cha Vinh biết. Em nói cho cả Bà Nội nữa

Cô nhà tôi không sợ, nhưng tôi sợ. Tôi ngồi im, thầm xin Chúa “sáng soi cho biết việc phải làm, cùng khi làm, xin Chúa giúp đỡ cho mỗi kinh mỗi việc chúng con làm...

Khi tới nhà Cha Vinh, sau màn chào hỏi, khi thấy Cha Vinh ra trước nhà hút thuốc, đúng lúc cô nhà tôi mang đồ đạc vào, tôi xưng tội:

-“Má ḿ. Lại đây. Có cha Vinh làm chứng đây ...

Cô nhà tôi không để cho tôi nói hết câu, nàng để gói đồ xuống đất, ngồi lên trên, ngay sân cỏ trước nhà, bắt đầu kể tội.

Cha Vinh ngồi ung dung hút thuốc, lắng nghe một cách rất là... triết gia. Thỉnh thoảng Ngài gật gù, đồng ư. Tôi cố gắng ra dấu hiệu để lôi kéo sự chú ư của Ngài, định nháy mắt với Ngài một cái cho Ngài hiểu ư phe ta. Nhưng điếu thuốc hút gần hết mà Ngài vẫn chưa nghe tội xong. Tượng thánh Giuse, trắng và to, đứng ở cuối vườn cách đó mươi bước chân, cũng đang nhẫn nại nghe kể tội. Dưới ánh trăng khuya rọi sáng, tôi thấy Thánh Giuse dường như đang nheo mắt với tôi.

Khi cô nhà tôi dứt lời, tôi nghe như có tiếng thở dài nhẹ nhơm từ cuối vườn. Cha Vinh nhẩn nha nói, rất mục vụ, rất triết gia, rất Sao Biển, và chỉ nói có một câu duy nhất:

-“Trong nhà mà có một vị Thánh, th́ những người khác sẽ là thánh Tử đạo .” (*)

(*) Chuyện này có thật. Xin các Bác xác minh nơi Cha Vinh(61)

 

 



Đọc tiếp:

1 2 3 4 5

Xem các bài viết khác trong Lớp Ngôn sứ , Khoá 15 GHHV Đà Lạt Việt Nam.