Chuyện Nhà Tôi

1 2 3 4 5

MichelAnge

 

 

 

Ngày 11 tháng 10 năm 2004

Chuyện Nhà tôi (16)

Người th́ như c̣ ma, thế mà cô nhà tôi sinh đôi, làm ngạc nhiên mọi người. Thấy hai tên sinh cách nhau chỉ có năm phút, cậu các cháu mới nói với cô nhà tôi :

-“Đố khỏi hai đứa cứ “mày tao” với nhau.“

Cô nhà cháu có một quyết định sáng suốt. Ngoài tên trong khai sanh, nàng đặt tên cho hai chú nhóc là “Anh” và “Em” . Từ trên xuống dưới, cả Ông Ngoại bà Ngoại đều phải gọi cháu đầu bằng “Anh“.

Khi hai chú nhóc chập chững biết đi, bạn bè cô nhà tôi tới nhà chơi, ai cũng dọa:

-“Lớn mau lên hai con. Ngày xưa học với Bố mày, Bố mày đánh tao. Tao sẽ trả thù cho mà nhừ đ̣n.

Nhà ngay sát trường Mẫu giáo, mà cô giáo lại là chổ quen biết, nên cô nhà tôi cho hai cháu đi học từ lúc hơn ba tuổi. Lớp Chim Non. Không biết ăn phải cái ǵ mà hai đứa lại thích đi học mới lạ. Cũng cập cũng bút tung tăng như ai. Vài ngày đầu, Bà Ngoại thập tḥ đứng bên đựng ngó sang trông chừng, nhất là vào giờ ra chơi và giờ đi học về để đón. Chú Em về đến nhà dơng dạc:

-“Bà đừng có xem Em học nữa nhá. Em không thích vậy.

Môt hôm Ông Bà to tiếng la các Cậu, chú ta đi học về, ngạc nhiên nghiêm nghị:

-“Cái ǵ mà ồn ào vậy ?” Làm cả nhà ph́ cười. Bà Ngoại mắng yêu cho : -“Cha mày !

Bốn tuổi, hai chú nhóc và cô nhà tôi đi diện đoàn tụ. Người mảnh khảnh ẻo lă như sậy. Hai cái đầu móp hẳn một bên. Tôi trách cô nhà tôi:

-“Sao Máḿ không thường xuyên trở đầu cho con ? Để đầu con méo như vầy ?

-“Thôi đi Bố ạ. Như vậy là đỡ lắm rồi đấy. Sinh xong một tháng trời em mệt lă. Có ngồi dậy được đâu. Giao cả cho Bà Ngoại và Các D́. Chẳng ai để ư. Đến khi Bà Thím xuống thăm nói cho mới biết.

Tôi chép miệng bực ḿnh.

Cô nhà tôi chống chế:

-“Không mất công đẻ, cũng không mất công chăm. Có con bế sẵn cho rồi mà c̣n la!

Tôi không thể nói lại. Tôi nghĩ đến câu “cù lao chín khúc”. Người tôi yêu trở thành người mẹ, một người mẹ nhọc nhằn v́ hai con mọn èo uột. Hết mắt xanh, hết lông mi dài. Tóc tai không c̣n giờ rảnh mà chải. Hai tên hai bên, thay nhau tè, thay nhau đ̣i ăn cả đêm. Lại lắm bệnh. Mà bệnh th́ lại rủ nhau bệnh, như là cho có đôi. Hay đi tướt. Trây cả ra một khoảng giường. Mẹ th́ nằm liệt v́ đuối sức sau nhiều ngày thức khuy chăm con, bỏ mặc cho Bà Ngoại. Mọi người bên phía Ngoại đều giúp cô nhà tôi lo cho hai chú nhóc.

Tôi không hề tích cực tham dự vào việc bổn phận này, lẽ ra là việc của tôi . Anh chàng nhác chẩy thây chỉ lo đi làm rồi gửi tí tiền về . V́ thế tôi không được quyền la hay trách cứ ǵ cô nhà tôi hết . Tôi phải biết ơn nàng mới đúng, và phải lẽ.

Vậy mà sau này, mỗi khi lên mặt to tiếng với nàng, tôi không hề nghĩ thấu ra được những điều ấy, cả những nhọc nhằn đau đớn của cuộc một ḿnh vượt cạn. Đúng là một ḿnh, v́ lúc đó tôi đang ở xa. Cô nhà tôi kể:

-“Cô nằm sinh bên cạnh em. Đau qúa, cổ chửi anh chồng thậm tệ. Hai người đă không muốn có con.

Tôi thơ ngây ṭ ṃ hỏi:

-“Máḿ lúc ấy có chửi Bố không ?

-“Vớ vẩn ! Sau khi thằng Anh ra th́ Em hết sức gần xỉu luôn.

-“Ở bên đây người ta cho chồng vào bên cạnh sản phụ .

-“Vậy th́ may cho Bố. Có Bố ở đấy, em đề nghị họ cắt quách cho khỏi làm khổ em.

Hai cháu lớn lên, đi học, dần dần quen đồ ăn Mỹ, mập lên trông thấy. Cháu Anh đă bắt đầu biết kiêng ăn. Tháng rồi đứng lên bàn cân, cháu khoe :

-“Bố, Anh sụt sáu pounds !

-“Tốt , mà con phải tập thế dục nữa. “ Tôi nghĩ đến cái cột bóng rổ ba cha con mới chơi chung có vài lần. Nhân thể, tôi gọi :

-“Em

Cháu Nhỏ đang học ở bàn, hỏi lại cho rơ:

-“Em nào ?

-“Em Máḿ .

Cháu “ồ” lên, gật gù :

-“Vậy mà Em tưởng Bố gọi Em”. Rồi cúi xuống học tiếp .

Cô nhà tôi lên tiếng :

-“Ǵ Bố?

Tôi lo lắng chăm sóc :

-“Máḿ cũng vậy. Phải tập ách-xẹt-xai !

-“Em cũng tập đấy chứ lây .

-“Phải chạy cho ra mồ hôi, chứ nhẩn nha như đi hóng mát kiểu Máḿ th́ lại càng khoẻ người, ngủ tợn.”

Hồi c̣n ở VN, cô nhà tôi c̣n đi tập aerobic. H́nh như sợ mập quá, sang đây tôi nhận không ra. Sang xứ người , ngày tám tiếng ngồi lỳ như ngồi Chầu Thánh Thể, những chổ không cần mập cứ mập ra. Cô nhà tôi lo lắng :

-“Em mập ra xấu đi, Bố có c̣n thương em nữa không ?

Nhà cháu kênh kiệu:

–“Ta đây thương cái nết chứ ai thương cái dáng. Đừng có cứng đầu th́ lúc nào ta cũng thương.”

-“Nhưng Em có cứng đầu đâu nào ? Chỉ có Bố hay căi lại em!

Đột nhiên, tôi ngộ ra. Cô nhà tôi trách tôi căi lời nàng. Trung tâm quyền lực bây giờ đă đổi cực. Phải chăng đây là bí quyết hạnh phúc gia đ́nh ? Thử nh́n cuộc đời và sống theo quan điểm của nàng, th́ đă chết ai. Bắt nàng luôn phục tùng ḿnh chỉ khiến ḿnh cận thị , kiêu căng, không quen nhận ra những điều ḿnh phải mang ơn nàng.

Chị Mỹ Lan của Bác Thanh Hải ơi , có người hiểu được bài học của Chị rồi .

 

 

Ngày 12 tháng 10 năm 2004

Chuyện Nhà tôi (17)

Đi làm sớm nên về sớm, cô nhà tôi phụ trách việc chăm cho hai cháu học bài làm bài ở trường. Hai cháu c̣n nhỏ, chúng tôi c̣n phải dài hơi để chăm lo. Bác Hoà nói “Cha già con mọn.” mà đúng thật .

Cô ấy hay nhắc nhở các cháu, giọng ân cần y hệt như Cha Bề Trên đang huấn đức trong Chủng Viện :

-“Khi ḿnh giúp đỡ ai, là ḿnh làm việc ấy cho Chúa.

Một tối cô nhà tôi nhờ cháu lớn :

-“Anh rót cho mẹ ly nước.

Chú em, đang ăn cơm, cũng nói với theo :

-“Anh lấy cho Em lon Sprite với.

Chừng như sợ Anh không làm, cu cậu nói với thêm:

-“Anh biết như vậy là Anh làm cho ai không ? Anh làm cho hai Chúa đó !”:

Thế là từ ấy, nhờ cháu nhỏ có câu nhắc nhở mà nhà cháu ư thức rằng trong nhà có đến ba ... Chúa.

Trong ba vị Chúa đấy, cô nhà tôi là bà chúa cương quyết nhất. Thỉnh thoảng thôi. Nhưng như thế cũng quá đủ để nhà cháu điêu đứng.

Lúc ba mẹ con bồng bế nhau qua đây, nhà cháu chỉ có chiếc xe Mazda 929 đời 1991, mua lại của người ta giá 2000, mà khi lấy xe người ta c̣n cho lại 200 tiền bánh cho cháu. Tuy thuộc loại xe luxury, nhưng nay đă quá cũ, và lăo lắm rồi, nệm da bắt đầu rạn nứt. Tiếc chiếc xe, nhà cháu mua mấy tấm bao bằng vải may, phủ chổ ngồi, để nom cho gọn gàng sạch sẽ , bảo vệ được ngày nào hay ngày nấy, và may ra c̣n kéo dài tuổi thọ .

Cô nhà cháu , không hiểu sao nhất định không chịu bọc ghế xe .

-“Nom nó bẩn và không đẹp.” Cô nhà cháu chỉ buông thỏng .

Nhà cháu nh́n cô nàng, không hiểu trong cái đầu bé xíu kia đang nghĩ ǵ, mà lại nhất định không chịu bọc mấy cái nệm xe lại cho đẹp mắt.

Nhà cháu nhất định làm theo ư ḿnh. Như thế là hợp lư qúa đi chứ, phải không các Bác .

Một buổi chiều, đi làm về, trời đă sụp tối, nhà cháu hỳ hục bọc mấy cái nệm xe. Một ḿnh. Lát sau mới phải kêu cháu lớn ra cầm đèn pin rọi sáng giúp Bố. Xong việc vào nhà, cô nhà cháu chỉ nói có một câu :

-“Bố bọc th́ kệ bố, em sẽ tháo nó ra.”

Hôm sau, cô nhà cháu tháo mấy cái bọc xe ra thật.

-“Bố đem trả đi. Màu không hợp mà lại mắc tiền nữa .

Nhà cháu nổi quạu

-“.۩۞☺☼♣♫שׂﺞ !!!!. ”

Cô nhà tôi đọc được cả ư nghĩ bất b́nh bằng tiếng người Hành Tinh trên đây của tôi đang có trong đầu. Mặc! Cha Bề Trên không nhượng bộ, y hệt như khi phải quyết định đuổi môt Chú ra khỏi Chủng Viện :

-“Bố không muốn trả, th́ đưa receipt cho Máḿ.”

Chiều hôm sau, nhà cháu lủi thủi đi trả mấy cái bọc ghế xe, vừa đi vừa tự an ủi :

-“Khang ơi, ngoan nào, mẹ thương. Tránh voi chăng xấu mặt nào.

Đọc đă bao nhiêu sách, nghe đă bao nhiêu bài Huấn đức, nhưng đây là lần đầu tiên, nhà cháu đau đớn hiểu được thế nào là “Một sự nhịn là chín sự lành”. Trước một cục đá tảng kiên cường như thế th́ không tránh qua một bên cũng không được.

Đừng có nói nhà cháu là thánh , không nổi nóng. Có gắt chứ. Gắt ầm lên. Nhà cháu nổi quạu, lên giọng, vung tay :

-“Bố không hiểu tại sao mà Em lại bướng như thế ?” Lần đầu tiên nhà cháu dùng chữ với ư nghĩa mạnh . Nhà cháu nuốt cục tức đang nằm chận ngang cổ họng

-“Nom nó bẩn và không đẹp.” Cô nhà cháu chỉ ôn tồn lập lại.

Cho đến bây giờ cái xe cũ nhà cháu đang đi càng ngày càng thê thảm. Nhà cháu phải dùng băng keo màu bạc người ta dùng để dán ống hơi dẫn khí lạnh trong nhà vá chằng vá chịt băng ghế ngồi và băng sau. Qua mấy mùa mưa nắng, cái nóng Houston làm chúng bung lên . Mặt ghế loang lổ những băng keo và miếng xốp lót làm nệm. Trông lở lói như chân anh chàng bịnh cùi.

Nệm xe rách bươm, nhưng t́nh yêu cô nhà tôi dành cho anh chồng tura ngoan ngoăn dể bảo lại c̣n nguyên vẹn . Cuộc đổi chác xem ra lời chán, các Bác nhỉ.

 

 

Ngày 12 tháng 10 năm 2004

Chuyện Nhà tôi (18)

Nhưng điều“tả tơi” hơn cả cái nệm xe của tôi là tương giao của cô nhà tôi với Bà Nội các cháu.

Chúng tôi không phải là những luật trừ. Xung khắc mẹ chồng-con dâu là định lư “ắt có và đủ“, bất biến. Hai chúng tôi thương yêu nhau là thế, lấy nhau bất chấp thiên hạ nói ra nói vào, về chung sống với nhau mà c̣n có lúc tiếng nặng tiếng nhẹ. Huống hồ.

Đàng sau mọi cuộc tu xuất, đối với mỗi Bà Nội, đều lấp ló đuôi của một con quỷ cái .

–“Nó cám dỗ con bà đây mà !” Bà không nói điều ấy ra, nhưng Bà nghĩ trong đầu . Bà nghĩ trong đầu, nhưng, hoặc do cố ư hay chỉ do tiềm thức không tự chủ được, Bà thông dịch ra bằng hành động, bằng cái nh́n lén, bằng lời nhắc khéo.

Tôi không nhận ra điều ấy. Nhưng cô nhà tôi lên lớp :

-“Bố th́ đàn ông, không tinh tế bằng phụ nữ chúng em. Bà nói vậy th́ ḿnh phải hiểu chứ. Bà đang la em đó. Em biết mà.

Ở nhà mẹ, Bà Ngoại cũng nhắc khéo y hệt, nhưng cô-nhà-tôi-con-gái-cưng không thấy đau, không cho là đay nghiến, chỉ cho là mẹ nhắc nhở con. Ở nhà Bà Nội, lời nhắc khéo, con trai không nhận ra, nhưng cô-nhà-tôi-con-dâu lại tinh ư nhận ra ngay. Cô nhà tôi cho rằng bâng quơ nhưng day qua nghiến lại. Tôi luôn luôn trấn an nàng :

-“Bà nói vậy nhưng không có ư ǵ đâu. Bố sống với Bà từ nhỏ nên Bố biết tính Bà mà.

Nhiều đêm cô nhà tôi tâm sự:

-“Ở chung như thế này, làm phiền Ông Bà nhiều quá, Em ngại vô cùng .

Ở chung với Ông Bà, cả hai chúng tôi đều đi làm. Cơm nước đều về ăn chung với Ông Bà . Bà ở nhà, nấu cơm cho mọi người, lại c̣n chăm nom hai cháu nhỏ . Tôi con trai, thấy đó là điều tự nhiên, như trước giờ vẫn vậy.

–“Lại tiết kiệm được chút ít. Để dành chờ khi đủ lực th́ mua nhà .”

Cô nhà tôi tỉnh táo hơn tôi :

-”Bố nói vậy không được. Bố không thấy cái khổ của em .

Thỉnh thoảng nàng hăng hái :-“Em không bắt chước lấy ḷng mẹ như chị X. Em sẽ cố gắng sống sao để từ từ Mẹ sẽ hiểu ḿnh, và nể ḿnh.”

Đôi khi căng thẳng qúa, không “từ từ” được như mong muốn, cô nhà tôi đưa ra một tối hậu thư:

-“Ở lâu thêm nữa, em điên lên mất. Bố đừng trách tại sao Em lạnh nhạt với Bố.

Nhà cháu không muốn sống với một bà điên, nên nhắm mắt nhắm mũi mua nhà.

Từ khi có nhà riêng, đóa hoa bên cạnh tôi tươi lên dần. Cô nhà tôi tự tin hơn. Siêng năng đi chợ hơn, đi sắm đồ. Tôi phải cảnh cáo :

-‘”C̣n tiền nhà hằng tháng phải trả đấy nhá. Tiền thuế cuối năm nữa. Tiêu cho lắm vào .”

-“Bố hay chứ lây. Th́ phải mua đồ dùng cho nhà nữa chứ bẩy ?

Ra ở riêng được một năm, h́nh như cô nhà tôi làm được điều mà cô đă quyết chí. Chúng tôi chỉ ghé vào nhà Ông Bà Nội sau Thánh Lễ tối thứ Bảy hàng tuần, để thăm Ông Bà và ăn bữa tối chung gia đ́nh. Tuần nào cũng thế, ngày sau Thánh lễ, lúc chúng tôi c̣n đang don dẹp bài hát trên chỗ Ca đoàn, Bà Nội đă chậm chạp đi tới chỗ chúng tôi và nhắc, chừng như mời, ghé vào Bà ăn cơm. Bà tự hào :

-“Hôm nay Bà nấu bún thịt ḅ .

Cô nhà tôi thích chí:

-“Bố thấy chưa ? Ở xa mỏi chân, ở gần mỏi miệng !

Vài hôm sau khi cô nhà tôi thi đậu quốc tịch, tuy dấu kỹ, nhưng cô em dâu đă x́ cho Bà Nội biết tin này. Ông Nội chọc Bà:

-“Vậy là Bà thua rồi nhé. Cả nhà chỉ c̣n Bà là chưa có quốc tịch thôi. Mẹ Tuyến kia mà cũng có xi-ti-dần rồi .”

Chừng như Bà ấm ức v́ thua cô con dâu sang Mỹ sau ḿnh, ngay tuần ấy bắt chú em lo dịch vụ cho Bà để Bà thi lại lần thứ hai. Chiều thứ Bảy cuối tuần, ăn cơm xong, cô nhà tôi nói :

-‘Mẹ để đấy con rửa chén cho. Mẹ học bài thi đi .

Bức tường Bá Linh đă sụp đổ. Chiến tranh lạnh đă kết thúc.

 

 

Chuyện nhà tôi (18)

Bài viết xong, đưa cho cô nhà tôi góp ư.

-“Em đọc nghe được. Nhưng Bố đăng lên Máḿ sợ bị lănh đạn .Thôi đi Bố ạ .”

Nhà cháu đồng ư với ư kiến này . Nên tự ư không đăng bài này lên . Chỉ giữ làm “Kỷ vật riêng cho Em.

Các Bác thông cảm .

 

 

Ngày 14 tháng 10 năm 2004

Chuyện Nhà tôi (19)

Cô nhà tôi góp ư:

-“Bố viết kể tội Máḿ nhiều rồi . Bây giờ Bố viết về Bố đi ! Cho các Cha các Thầy biết tính Bố xấu xa là dường nào.

Nhà cháu phải tự bào chữa :

-“Sống với Máḿ, Bố này mới biết ḿnh đang sống với một bà thánh. Bẩy mối tội đầu Bố đều có hết.“

Vui vẻ mà nói hờn nói mát vậy thôi, chứ, những đêm khó ngủ, nằm xét ḿnh, nhà cháu thấy ḿnh t́nh thật có nhiều cái “vô duyên”. Không ít th́ nhiều, những nết tập được trong Chủng Viện ảnh hưởng nặng nề trên cuộc sống lứa đôi. Cô nhà tôi thấy tôi “không giống ai.“ Ít ra không giống người nàng đă tưởng .

Bao nhiêu năm trong Chủng viện nằm ngủ môt ḿnh một giường “rằng quen mất nết đi rồi,” bây giờ nằm chung với một người khác, chắc chắc là khó ngủ. Cô nhà tôi thích nằm sát, tay để trên ngực tôi :

-“Tại người Bố ấm.

Tôi chọc nàng :

-“Cuối tháng phải trả tiền máy heater cho Bố đấy nhá .

-“Nhiêu ?

-“Mua bia làm xăng đổ cho máy chạy là được rồi .

-“Uống cho cố vào !

Cái tay nàng vẫn cứ đè nặng trên ngực, khiến tôi, mắt th́ gà lắm rồi, mà ngủ vẫn không được. Tôi kéo tay nàng, bỏ xuống .

-“Ǵ vậy ? Nói có tí vậy mà cũng giận hở .”

-“Không, tay Máḿ đè trên ngực Bố ngủ không được.”

-‘Lắm chuyện ! Ngày xưa thấy người ta đâu th́ cứ đ̣i nắm tay cho được.

Tôi phải giải thích lư do.Cô nhà tôi hiểu. Nàng trở ḿnh, nằm co ro quay sang phía bên kia. Tiếng thở dài nhẫn nhục .

Trước khi ngủ, tôi hay trở ḿnh thật nhiều lần, cho đến khi nằm sấp người lại vài giây là... thăng. Cô nhà tôi lại có tật nằm nghiên bên trái, gác chân, không gối, như chó con . Dù nằm yên một chổ th́ rất mỏi và khó chịu, tôi phải cố gắng chờ cho nàng ngủ say, mới lật sấp người lại, như con rùa, cằm dựa lên cái gối cao. Cả ngày ngồi cong lưng trước màn h́nh, tôi phải lựa kểu nằm như thế để chữa cho thẳng cái cột xương sống. Mà lần nào con rùa lật sấp cũng làm cho chó con giật ḿnh thức giấc. Lại tiếng thở dài nhẫn nhục.

Tới bữa cơm, tôi dùng muỗng nĩa quen rồi, cô nhà tôi phải bỏ đũa mà “xọc” và “múc” đồ ăn thay v́ “” và “gắp”. Lúc đầu không quen, cô nhà tôi bực ḿnh :

-“Sao mà Bố giống ông tây ba lô.” Rồi cũng chép miệng chịu đựng.

Cô nhà tôi kiếm cách tục hoá cái ông cha hụt này. Để trả thù.

Ban tối trước khi đi ngủ, cô phán:

-“Bố đánh răng đi nhé. Ai lại mang cả bữa cơm vào giường ngủ .

Mấy năm ở Sao Biển không có lệ đánh răng ban tối. Chỉ đánh răng lúc sáng dậy :

-“Bố súc miệng được rồi.

-“Cái miệng uống bia hôi ŕnh, ai mà chịu cho nổi. Không đánh răng Máḿ không cho mi đâu.” Anh chàng taru chép miệng chấp nhận, hét theo hai đứa cho đỡ cái bực ḿnh:

-“Anh! Em! Đi đánh răng rồi đi ngủ .

Đi làm về, cô nhà tôi nheo mũi nh́n vào bộ đồ tôi đang mặc :

-“Máḿ thấy Bố mặc bộ này hai ngày rồi đấy. Đem ra mà thay đi. Kẻo người ta tưởng là Máḿ không chịu lo cho Bố .”

-“H́ ! Đang c̣n thơm chán.

-“Cái mùi người của Bố hắc lắm đấy. Ai mà chịu cho nổi.

-“Bố tắm hằng ngày mà.

-“Không có căi lại. Mỗi ngày một bộ mới. Thay ra cho ngườ́ ta nhờ .

Chẳng ai có thể cải lại một mệnh lệnh của t́nh mẹ lo cho con trai lớn.

Cô nhà tôi cũng là một bà mẹ ân cần với cả ba tên con trai. Mà khó bảo nhất là thằng lớn đầu trong nhà.

 

 

Ngày 14 tháng 10 năm 2004

Chuyện Nhà tôi (20)

Nhà cháu có ư định đây là mẫu chuyện cuối cùng về Nhà tôi. Nhà theo cả hai nghĩa bóng và đen.

Điều ngạc nhiên nhất của nhà cháu là, qua hai mươi mẩu chuyện đời thường viết về nhà tôi, mà nhà cháu vẫn c̣n sống sót qua được con trăng này.

Đấy là những điều xét ḿnh, tự phê b́nh. Đồng thời cũng là những lời lớn tiếng cám ơn cô nhà tôi. Như một âm vang của HN Houston. Góp tiếng với Bác LêCôngHưng. Để cho cô nhà tôi thấy rằng Ngôi Trường thân yêu, tuy nay đă đổi chủ, đă là một vườn thụ nhân rất tốt. Ít nhiều, ngôi trường đă đóng góp cho xă hội VN một lớp nhân tài, một nhóm thanh niên ưu tú, một số giáo dân có đầu óc, và nhất là một mẫu các ông chồng “không đến nỗi tệ”.

Dĩ nhiên các Bác bậc trưởng thượng, hay các Bạn lớp hậu bối, ai cũng có một đời sống riêng, môt hoàn cảnh riêng, nghĩa là rất đặc thù. Nhưng dù cuộc t́nh và đời hôn nhân mỗi ngườ́ có khác, th́ tất cả quư phu nhân Sao Biển đều mang chung một tên gọi yêu dấu, mang mầu sắc đại gia đ́nh : Dâu Sao Biển. Cùng làm Dâu trong một gia đ́nh có Mẹ chồng là Mẹ Sao Biển.

Dù nhà cháu “cận thị”, không thấy được những điểm tốt của cô nhà tôi, nhà cháu cũng nhận ra được rằng cô nhà tôi bị “lé”. Nàng chỉ thấy những nết xấu của tôi thôi, các Bác ạ. Hay uống bia, không chịu đánh răng ban tối, quần áo hai ngày không chịu thay ra. Nhưng cái tội nặng nhất là hay to tiếng, và căi lời cô nhà tôi.

Có điều sau Hội Ngộ Houston, sau khi viết ra những mẫu Chuyện Nhà Tôi như thế này, nhà cháu bỗng thấy t́nh yêu đổi mầu, hồng hơn, thiết tha hơn, nồng nàn hơn.

Đă vậy, nhà cháu vẫn thích cô nhà tôi cứ “lé” măi . Lé chỉ để thấy tính xấu của tôi, cho tôi thăng tiến hơn. Lé để khi nh́n ai khác, chỉ thấy tôi. Lé để khi nh́n tôi, chỉ thấy thấp thoáng Ngôi Chủng Viện thân yêu, phía trước có Mẹ Sao Biển, Mẹ của chồng, cô nàng sẽ không dám vào mà to tiếng , chỉ đứng xa xa “bằng ném một ḥn đá,” mà chiêm ngưỡng Mẹ và con trai của Mẹ .

Ainsi soit-il .



1 2 3 4 5

Xem các bài viết khác trong Lớp Ngôn sứ , Khoá 15 GHHV Đà Lạt Việt Nam.