Chuyện Nhà Tôi

1 2 3 4 5

MichelAnge

 

 

 

 

Ngày 4 tháng 10 năm 2004

Chuyện Nhà tôi (11)

Mỗi chiều, ngay khi mở cửa thông ra garage, bước vào nhà khi đi làm về , tôi cao giọng:

-”Hếlô. Chào Anh Em. Chào cả nhà.

-“Chào Bố” Hai cháu nhỏ đồng thanh nói .

Cầm đống thư cùng mớ báo quảng cáo vào nhà, tôi thích vừa cởi giầy vừa lục xem có thư nào quan trọng cần đọc trước không ?

-“Máḿ này, có thư bồ gửi. Anh nào đây không biết ?” Tôi vưà nói nghiêm trang vưà cầm cái thư lật qua lật lại.

-“Em không thích Bố giỡn chơi như thế. Em thử nói như vậy Bố có chịu được không?

Đúng rồi. Tôi không thích nhắc đến những kỷ niệm cũ, hay những câu nói chơi chơi... “dễ xa nhau” như thế.

Có lần cô nhà tôi hỏi tôi :

-“Bố thấy càng ngày Bố thương em nhiều hơn hay ít đi?

Tôi dùng cung giọng BaLàng :

-“Hỏi hay chứ lây !

-‘Th́ cứ trả lời em xem nào ?

-“ Dĩ nhiên là càng ngày phải thương Máḿ nhiều hơn.

-“Bố thật ḷng nói hay nói cho vừa ḷng em ?

-“Lại cái ǵ nữa đây? Có sao nói vậy.

-“Em không thích Bố nói “phải yêu em nhiều hơn” . Yêu là yêu chứ sao lại “phải yêu “ nhiều hơn .Vậy là miễn cưỡng rồi .

Tôi phải cắt nghĩa cho cô nhà tôi hiểu:-“Phải dùng ư chí mà yêu th́ nó mới bền vững. Khi c̣n trẻ, thanh niên, nam nữ thấy nhau là mê mẩn tâm thần rồi, đâu c̣n sáng suốt để mà nh́n ra cái xấu của nhau nữa. Lúc đó là yêu nhau do cảm tính, do tự phát, do con tim. Nhưng khi đứng tuổi rồi, Máḿ không c̣n yêu kiều như xưa (tôi cảm thấy bên hông phải nhói đau, cảm thấy cái nhọn bén nguy hiểm của móng tay một tuần chưa cắt), mỏ lại cong dài ra v́ nói nhiều (hông bên trái tôi nhói lên như có ai dụi tàn thuốc vào), mắt không c̣n to và xanh như ngày xưa, g̣ má th́ nhô lên...

-“À há , Bố dám nói xấu Máḿ ? Máḿ sát phu chổ nào ?

Tôi không thể tiếp tục. Bàn tay của Người Lạ Mặt bóp vào giữa hai đùi của Giacob.

Tôi-Giacob bèn la lên:

-“Máḿ muốn ở goá à ?

Hai gọng ḱm nới ra một chút , nhưng không buông tha hẳn. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao, ngày xưa bên ḍng sông cạn Yabbot, Người Lạ Mặt vật lộn với Tổ phụ Giacob suốt đêm mà không thắng được, đến gần sáng Ngướ Ấy phải dùng đến chiêu độc đáo này.( Stk 32: 24-30). Sau chiêu này, Giacob bị trật xương háng, và phải đi cà thọt.

Tôi không dám lấy cô nhà tôi ra làm ví dụ tiếp cho những lư chứng của tôi.

-“Để Bố nói tiếp đă nào. Th́ như Ông Ngoại đấy nhé. Ngày xưa Bà Ngoại đẹp người đẹp nết thế, th́ ông Ngoại mê là phải, nhưng đến khi về già, Bà Ngoại không c̣n như xưa nữa, mà Ông vẫn c̣n yêu thưong như trước, th́ có phải là Ông đă dùng ư chí để mà yêu Bà không ?

Đối thủ ghê gớm của tôi thấm đ̣n lư luận.

–“Bố cũng vậy.

Tôi xuống nước, tiếp :

-’Bố không c̣n trẻ nữa.

Không thấy cô nhà tôi phản ứng ǵ dữ dội, tôi tiếp :

-“Bố phải dùng ư chí để yêu thương Máḿ.”

Gọng ḱm đột nhiên khép lại lần nữa. Tôi phải thêm ngay lập tức:

-“ Nhất là khi gặp cô nào đẹp đẹp ngoài đường ngoài chợ. Bố phải dùng ư chí tự nhủ: Không được nghĩ quẩn, ḿnh phải yêu thương Máḿ cả trong tư tưởng, lời nói, việc làm.

Gọng ḱm nới lỏng hẳn.

Có tiếng thở dài bên cạnh, như ngựi vừa trút được nỗi lo lắng .

Tôi kết luận:

-“Bố tự hào là Bố chẳng ngoại t́nh, cả trong tư tưởng. Vậy là bằng ḷng chưa?

Không biết các Bác th́ sao, chứ, với nhà cháu, đấy là quy luật nhà cháu tự ép ḿnh phải theo .

Hai người nằm im theo hai ḍng tư tưởng. Những t́nh huống óai oăm như thế này th́ chẳng có sách vở hay trưng nào dạy cả. Tôi phải tự mày ṃ ra t́m ra cách ứng xử.

Cô nhà tôi bỗng thốt :

-“Em thấy hai đứa ḿnh sống chung với nhau mà như hai ông thánh .

-“???

-“Hai thánh Alexù.

-“...?

-“Ngày xưa, thánh Alexu lấy vợ rồi mà bỏ nhà ra đi.

-“Chắc tại bà vợ dữ dằn quá.

-“V́ vậy ổng mới đi tu. Lấy vợ xong rồi mới đi tu. C̣n Bố th́ đi tu rồi mới lấy vợ.

-“Vậy th́ khác chứ sao mà giống được ?

-“Giống chứ. Bố với em nằm bên nhau mà “im ĺm” như thế này. Giống Alêxù, đang trong Chủng Viện

Cả hai phá ra cười. Hai cháu trên lầu hỏi vọng xuống :

-“Ǵ mà Máḿ cười dữ vậy ?

Tôi nói :

-“Bố phải kể chuyện này mới được.”

 

 

 

Ngày 5 tháng 10 năm 2004

Chuyện Nhà tôi (12)

Tôi nói với cô nhà tôi:

-“Bố nghĩ chúng ḿnh Chúa thương c̣n được hạnh phúc chắc có lẽ v́ ḿnh biết...tếu !

-“Chứ c̣n ǵ nữa?

Có lẽ nhờ biết tếu với nhau mà chúng tôi tránh được nhiều lần lẽ ra đă to tiếng. Lỗi phải hay không mặc ḷng, tôi cứ nhận bừa lỗi phần ḿnh, rồi đem chính ḿnh ra làm tṛ cười, thế là huề. Cái này đánh mạnh vào ḷng tự ái vốn đă cao của tôi. Lần đầu tiên thực hành. th́ rất khó. Tôi thấy tôi vô duyên lạ: Ḿnh không có lỗi th́ sao lại nhận bừa như thế ? Nhưng cái hạnh phúc đời sống gia đ́nh của ḿnh quan trọng và cao qúy hơn. Nên ḿnh phải đánh đổi tất cả để giữ ǵn nó .

Tôi phục cô nhà tôi ở chổ hay nói những câu khờ khờ, tưng tửng.

Cô ấy hay hỏi :

-“Bố thấy em khờ thiệt sao ?

-“Không, Em chỉ ngây thơ và biết giả bộ lúc nào khờ.”

-“Sao bố lại nói vậy ?

Cô nhà tôi chỉ khờ khờ khi tôi cố gắng cắt nghĩa tại sao ư tôi khác ư nàng. Cho đến khi tôi chịu thua, bỏ cuộc, mặc nàng làm theo ư nàng . Và nàng tự hào về cái khờ khờ ấy:

–“Không khờ sao trị được Bố ?

C̣n những chuyện khác th́ đừng ḥng qua mặt được nàng.

Một hôm tôi ghé chợ mua cho nàng món đồ nàng nhờ, khi về tôi hư hửng:

-“Máḿ này, Bố thấy rẻ, mua về đấy.” Tôi giơ cho nàng hai bịch giấy lau tay .

-“Bao nhiêu ?

-“Tám đồng hai bịch - 24 cuộn

-“Bố mua mắc rồi, người ta mua có 29 xen một cuộn thôi .

Quả thật ngay trong chợ, thấy cái giá tiền, tôi không thể làm tính nhẩm nhanh đủ để thắng được cái quyết định vội vàng ấy. Ba mươi hai xen với hai mươi chín xen với tôi lúc bấy giờ chẳng khác nhau bao xa.

-“Bố có biết đâu ?

Cô nàng c̣n chọc tôi :

-“Chủng Viện cho ăn học bao nhiêu năm, mà chẳng lanh chai được với ai .

Tôi hùng hổ bảo vệ cho bạn bè :

-“Thế Máḿ muốn lấy anh chàng khờ khờ mà lành tính đạo đức hay thích một ông chồng lanh lảu ?

Cô nhà tôi chỉ cười. Nghĩa là không nói lại được tôi . Nghĩa là nàng chấp nhận ư kiến của tôi. Nhưng không bao giờ cô nhà tôi chịu thú nhận điều ấy:

-“ Em nói làm ǵ cho Bố lên mặt kiêu căng .

-“Sống với em thật c̣n hơn sống trong Chủng Viện

Một Chủng Viện chỉ có hai người. Cô nhà tôi vừa là Cha Bề Trên vừa là Cha Giám Luật. Dĩ nhiên nàng là Cha Quản Lư, Tổng Quản Lư.

Bảy giờ rưỡi ra khỏi hăng, thường tám giờ năm, hay trễ lắm là tám giờ mười tôi về đến nhà. Bữa nào có chuyện về trễ hơn, Cha Giám Luật đă hỏi

-“Sao Bố về trễ vậy?

Hỏi v́ lo lắng chuyện xe cộ dọc đường hơn là có ư ǵ khác . Nàng đi chiếc xe mới, c̣n tôi thủ chiếc xe cũ, già trên mười mấy năm rồi. Khi có việc phải đi chiếc xe cũ của tôi, cô nàng hay nói:

-“Ngồi xe Bố mà đâm lo ra. Sợ đi dọc đường chẳng đến nơi chăng . Lại điếc cả tai.

-“Có vậy Em mới thấy thương Bố.” Tôi lợi dụng hỏi thêm

-“Em có thương Bố không ?"

Cha Giám Luật huấn đức:

-“Nói làm ǵ cho Bố lên mặt. Ai mà thèm.

-“ Không thèm th́ muốn đi th́ cứ đi. Chả ai cản ” Tôi chỉ ra cửa :

- ”Nhưng có đi th́ lấy chiếc xe cũ mà đi.” Tôi tàn bạo dại dột thêm :

-“Có ai mà rước Máḿ th́ Bố cho người ấy thêm tiền xe.

Nói xong tôi mới biết là ḿnh dại mồm dại miệng .

Cha Bề Trên và Cha Quản Lư cùng lên giọng ôn tồn :

-“Đấy là Bố nói đấy nhé. Dại ǵ em đi. Nếu Bố không thích Máḿ th́ Bố cứ việc đi. Miễn là hàng tháng trả tiền nhà cho mẹ con em là được rồi.”

Tôi ngồi thừ người ở xalông, nh́n cô nhà tôi đứng rửa chén. Dưới ánh đèn treo cao ngay trên đầu, khuôn mặt cô nhà tôi bỗng hiền dịu hẳn ra, không c̣n những vết thời gian.

-“Em chỉ đẹp khi Em đứng rửa chén.” Tôi thành thật nói, với cả hai nghĩa .

-“Thôi đi Bố.

Tôi gọi toáng lên:

-“Anh, Em.

-“Dạ

-“Xuống đây Bố bảo "

Tôi ghé vào tai hai đứa th́ thầm. Hai cháu đến bên mẹ.

- “Mẹ, Bố nói cái này .”

Khi cô nhà tôi ngưng tay cúi xuống, cả hai cháu mi vào hai bên má mẹ, rồi đồng thanh nói :

-“Bố thương Maḿ lắm đó.

-“Rơ khéo nịnh, cả Bố lẫn con !

 

 

 

Ngày 6 tháng 10 năm 2004

Chuyện Nhà tôi (13)

Nhưng không phải lúc nào chúng tôi cũng tiếu lâm với đời được. Có những lúc xót xa như muối đổ trong ḷng.

Những buổi tối ăn cơm, tôi ao ước cả nhà ăn chung với nhau. Nhưng hai cháu đi học về sớm, từ bốn giờ chiều. Bắt các cháu chờ măi đến chín giờ tối th́ trễ quá. Cô nhà tôi lại không muốn ăn tối sau 6 giờ. Một mớ áo dài đang chờ cô nhà tôi xuống cân.

Đang khi tôi ăn, thường cô nhà tôi ngồi bên:

-“Có ai quan liêu như Bố không hở chứ. Ăn cơm mà cũng bắt Máḿ ngồi hầu.”

-“Đấy là Máḿ nói đấy nhá . Bố không bắt. Có kẻ “tự nguyện làm người đắm tầu.”(*)

Cô nhà tôi thường huyên thuyên kể chuyện vui buồn trong hăng. Những nhóm bạn gái đồng sự nay hợp mai tan, quay ra nói xấu nhau. Những anh chàng hay nói bông đuà một câu hai ba nghĩa.

Tôi làm chung hăng với cô nhà tôi, nhưng khác nơi. Trong đầu, tôi lướt qua những khuôn mặt cô nhà tôi vừa nhắc đến tên, lượng định t́nh h́nh xem có phải là ngườ i cần đề ư đề pḥng hay không ? Tôi nhẩm nhanh trong trí xem tên ngườ́ ấy được cô nhà tôi nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần rồi. Tôi vừa gắp thức ăn, vừa thoáng nh́n vẻ mặt ánh mắt cô nhà tôi khi kể những tên ấy ra, th́ có những nét ǵ khác lạ, giọng nói có ǵ không tự nhiên.

Con sư tử, tuy mắt lim rim, nhưng hai tai trong tư thế ứng chiến một trận quyết tử, chỉ có thắng chứ không được thua.

Cô nhà tôi vẫn như chim chích choè, liến thoắng kể đủ thứ chuyện trong hăng:

–“Bố biết không, Anh chàng S. mới bị vợ bỏ. Ảnh tới tâm sự với em: Thời buổi bây giờ kiếm một người như Chị khó lắm .

Tôi thả bong bóng :

-“Bố đâu biết Máḿ được ngưỡng mộ như vậy đâu?

Cô nhà tôi vẫn ngây thơ:

-“Bố không biết chứ, Bố c̣n nhớ anh chàng N. không ? Anh chàng mà cả hăng ghét cay ghét đắng. Anh ta có hơi man man . Vợ bỏ, con lại treo cổ tự tử mà ảnh nói dối là bị tai nạn xe đó. Tội nghiệp anh ta. Chẳng ai chơi với. Chỉ v́ gặp ảnh, em hay chào hỏi tự tế nên ảnh cảm kích lắm . Ảnh nói với em rằng : Trong cả hăng này, ảnh chỉ chấm được có ḿnh em thôi.

Con sư tử nhổm cao đầu, giương nanh và vuốt, đánh hơi thấy nguy hiểm.

Cô nhà tôi nhẩn nha :

-“Bố không biết đâu, có điều này em dấu Bố, nói ra sợ Bố buồn. Có lần ảnh quỳ xuống mà nói với em: “Khi chồng em chết, Em có cho phép anh trong danh sách chờ không ?

Lạy Chúa tôi, một quả bom nổ. Mà là bom nguyên tử.

Tim tôi nhảy lỗi một nhịp, sau đó đập nhanh hơn. Bụng thắt lại. Cổ tự nhiên khô đi. Miệng đắng nghét. Tôi húp một thià canh. Tôi nói với tôi, trong trí: -“Khang ơi b́nh tĩnh nào, b́nh tĩnh nào !” Tôi biết thế nào là ghen. Dại ǵ mà không ghen. Già đầu chừng này tuổi, đọc bao nhiêu sách tâm lư, đến lúc này mà không ghen th́ c̣n chờ lúc nào nữa ?

Ồ men!(**) Anh ta biết hai vợ chồng chúng tôi làm chung hăng, ăn trưa chung nhau trong pḥng cơm. Anh ta và tôi hằng ngày ra vào chào nhau.

Hồi mới quen nhau, tôi dại mồm dại miệng nói với cô nhà tôi :

-“Anh yêu em và muốn em được hạnh phúc đến độ, nếu em thấy theo ai hạnh phúc hơn anh, th́ cứ việc.” Bây giờ nghĩ lại thấy ḿnh nói như vậy là anh hùng rơm. Chỉ thiệt vào thân ḿnh. Ḿnh phải khẳng định:

-“Em không thể lấy ai khác. Em không có hạnh phúc với ai bằng lấy anh.”

Con sư tử “à uồm”:

-“Rồi Máḿ trả lời làm sao ?” Cám ơn Chúa, tôi vẫn dùng chữ “Máḿ” thân thuộc

Con thỏ bạch nhẩn nha kể :

-“Em cũng sợ hết hồn, sợ Bố biết được chuyện. Em chỉ nói với Anh ta: Anh phải tự trọng chứ. Và từ đó em tránh Anh ta. Em không dám nói với Bố. Sợ Bố buồn.

Tôi nghiêm nghị nói ngay:

-“Bố buồn v́ chuyện Máḿ dấu Bố. Lẽ ra Máḿ phải nói cho Bố biết ngay hôm đấy

Cô nhà tôi nhỏ nhẹ, biết ḿnh có lỗi:

-“Em biết.”

Tôi biết nói ǵ bây giờ ? Ḷng đắng chát. Trí óc khê đặc. Chẳng thể nào suy nghĩ cho mạch lạc có đầu có đuôi. Không hề có chuyện hănh diện hay sung sướng khi có người theo đuổi tán tỉnh bạn đời ḿnh. Chỉ có trong tiểu thuyết bày đặt hay lư thuyết thuần lư nghĩ ra cho có. Ḿnh cảm thấy chính ḿnh bị xúc phạm, khi có người không nên không phải với bạn ḿnh.

Tôi không biết phải làm ǵ cho thích hợp. Tôi vẫn tỏ vẻ điềm đạm ngồi ăn. Nhưng nhai cơm mà cứ như nhai dăm bào. Cô nhà tôi dè chừng tôi, và ái ngại nhận ra rằng t́nh h́nh nghiêm trọng không ngờ.

-“Em đâu có làm ǵ.

Đột nhiên tôi nhận ra rằng hạnh phúc gia đ́nh mong manh dễ sợ. Phải thật t́nh tin cô nhà tôi. Chỉ cần giữ trong ḷng một thoáng nghi ngờ thôi, viên kim cương hạnh phúc lóng lánh kia sẽ trở thành giọt nước mắt long lanh.

Cám ơn Chúa anh ta biết tự trọng. Cám ơn Chúa v́ câu chuyện chỉ dừng ở đó. Cám ơn Chúa v́ sau đó vài tuần anh ta nghĩ làm. C̣n không th́ qủa thực tôi không biết sẽ xử trí ra sao cho ổn thoả. Chẳng lẽ phải cần đến một galông axit? Tôi mếu máo mỉm cười với ư nghĩ kỳ cục đó.

Nhưng cám ơn hơn nữa dành cho cô nhà tôi. Qua những thử thách thực tế như thế cô nhà tôi tỏ cho tôi thấy rơ ràng sự trưởng thành trong t́nh yêu, cũng như nét nhân bản trong cung cách xử trí thường nhật của nàng. Tôi thấy rơ t́nh yêu chân thật phải là chuyện của ư chí. Chắc tại tôi đă cố gắng trung thành trong t́nh yêu dành cho nàng, cho chỉ ḿnh nàng, cả trong tư tưởng. Từ đó tôi thường nhắc lại cho cô nhà tôi, mà cũng là cho chính tôi: -“Phải luôn luôn tỉnh táo.

Sau chuyện này, tôi càng ư thức được rằng, trong đời tôi bây giờ, hạnh phúc gia đ́nh là điều quan trọng hơn hết. Nếu chúng tôi nằm bệnh, mà hạnh phúc gia đ́nh vẫn đầm ấm th́ không ai sung sướng bằng chúng tôi. Nếu chúng tôi nghèo tiền, mà hạnh phúc gia đ́nh vẫn không suy suyển, th́ ai cũng phải ganh tỵ với chúng tôi. C̣n nếu chúng tôi giầu bạc triệu mà gia đ́nh tan nát, th́ chúng tôi là những người đáng thương vô cùng .

Trước khi post bài lên, tối hôm qua tôi in bài này ra cho cô nhà tôi đọc trước, cho ư kiến, xem nàng có đồng ư post lên như thế không.

Nàng nói:-“Cả bài Em chỉ thích hai câu cuối

Tôi đă kết bằng hai câu đối thoại:

-“Bố sẽ đi mua hai cái vé số.

-“ Em không thích Bố trúng số . Em sợ Bố có tiền Bố bỏ em .

Sáng nay trên đường đi làm, tôi thấy hai câu kết trên đây lăng xẹt. Tôi nghĩ đến bài thơ Nôm đầu tiên của Hàn Thuyên, học từ năm lớp Sáu trong Chủng Viện:

Nam Quốc sơn hà Nam Đế cư

Tuyệt nhiên định phận tại thiên thư

Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm ?

Nhữ đẵng hành khang thủ bại hư.

“Sông núi nước Nam Vua Nam coi

Rành rành Sách Trời ghi hẳn hoi

Cớ sao chúng bay dám xâm phạm ?

Khang sẽ đánh bay thua cho coi “(***)

-“Bố xạo, Thơ ǵ mà có tên Bố trong đó ?

-“Thơ đuổi cá sấu. Bố đuổi cá sấu cho Máḿ

 

 

Ghi Chú

(*) Đầu đề một cuốn truyện kư

(**) Oh man !

(***) Bản dịch của nhà cháu

Post Bài lên, có đàn anh hỏi :

-“Bộ Chú thiếu con "gà cồ" hả ?

Qua đây anh cho mượn về mà "gáy" vào lỗ tai thằng nào mà dám bén mảng đến "Cô nhà tôi" của Chú . Anh đọc mà nóng cả cổ đấy .”

Anh SB58 Cali

 

Nhà cháu trả lời

Anh Tư

Cám ơn Anh đă động viên và chia xẻ nỗi hàn huyên.

Vâng, em không có “gà cồ” dù thứ nào em cũng biết sử dụng. Ông già một thời làm Huấn luyện viên tác xạ, nên từ Garant, Carbin M1, Tiểu liên Thompson báng dài hay báng ngắn, Trung liên BAR, Đại liên 50, AR15, AK47, Colt 12, Colt 45, thứ nào em cũng biết xài và đă đi tập bắn. Nhưng rành nhất là Súng lục Trái khế P38 Smith&Wetson sáu viên của Cảnh sát.

Sau giải phóng, hàng tuần đi bắn chim với cây súng Tiệp khắc chín kư, đạn pellet, em có thể bắn trúng đầu chim cu đậu trên dây điện cao thế cách dễ dàng, hay chim quành quạch đậu la liệt ở cây da, sau trường vùng KTM, đường vào Cầu Cháy, Ninh Hoà.

Tán thêm chuyện để Anh và các Bác nghe. Hồi mới qua Mỹ, làm công đứng bán grocery cho người ta, làm ca chiều từ 1 giờ chiều đến 11 giờ khuya. Làm được đúng một tháng, một buổi tối Chúa Nhật, 10 ǵờ, bốn tên đen ập vào lúc em đang lau chùi sàn nhà.

Vừa tông cửa vào, chúng nó kéo sụp cái mũ nĩ che mặt liền. Rất bài bản, một thằng chạy ngay vào walking cooler, một tên đứng xớ rớ giữa các shelves hàng, ngó chừng cửa ra vào. Hai tên c̣n lại th́ một tên chĩa súng vào thái dương em, c̣n tên kia chĩa súng từ sau lưng, vào ngay lái tim. Thế là chịu chết.

Giá chỉ có một thằng chĩa súng thôi, th́ hai vạch vàng Vovinam, với bảy đ̣n chân và kẹp cổ, chắc cùng thoát hiểm được, nhưng hai thằng kèm sát như thế th́ đành chịu. Súng thiệt , v́ họng súng chỉ ngay thái dương lạnh ngắt. Nó chỉ nói có ba tiếng : -‘Knee down ! , Head down !” và “ Open the register”.

Chắc tụi nó là dân nhà nghề, nên khi em mở hộc tiền của máy tính tiền th́ tụi nó ôm trọn cả máy tính tiền đi luôn. Như thế alarm không kêu. Toàn bộ sự việc xảy ra chưa đầy ba phút đồng hồ. Khi cửa đóng lại sau lưng bọn nó. Em mới lock cửa và gọi cảnh sát . Hú hồn . Nếu không, cô nhà tôi thành góa bụa rồi !

Nhiều lúc tức ḿnh, nghĩ quẫn, chỉ muốn bắn bay hai cái trứng chim cút, cho tên láu cá thành công công.

Nhưng em nghĩ, đấy chỉ là hạ sách.

Thượng sách là phải làm sao, cư xử thế nào để những ai-không-biết-điều-như-thế phải nể ḿnh mà kính trọng cả cô nhà ḿnh.

C̣n trung sách là đưa cô nhà tôi đi Thẩm mỹ viện, hóa trang biến thành quỷ dạ xoa. Có điều làm thế, cô nhà tôi nổi cơn tam bành lục tặc, th́ ḿnh thành công công là cái chắc .



1 2 3 4 5

Xem các bài viết khác trong Lớp Ngôn sứ , Khoá 15 GHHV Đà Lạt Việt Nam.